Chương trước
Chương sau
So với cảm giác đau đớn trên tay, trong lòng Khương Ý càng khó chịu hơn. Cô cắn chặt môi, nước mắt không cách nào kìm được chảy xuống trên gò má.

“Xin lỗi, anh không cố tình. Đưa tay cho anh, để anh xem.”

Tần Thanh Tiêu muốn chạm vào cô, chỉ thấy cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, nghẹn ngào hỏi:

“Đêm qua anh đi gặp Phù Nguyệt phải không?”

“Anh…”

“Phải hay không?”

Tần Thanh Tiêu im lặng một lát, thấy cô vẫn đang chờ anh trả lời, anh nặng nề đáp:

“Anh đi gặp Thanh Lam, không biết Phù Nguyệt cũng ở đó.”

Khóe môi Khương Ý cong lên, nở nụ cười tự giễu:

“Hóa ra là vậy.”

Cô vừa khóc vừa cười khinh bỉ như vậy làm tâm trạng anh cũng trở nên ảm đạm:

“Khương Ý, anh thật sự không biết cô ấy đang ở cùng Thanh Lam. Đêm qua cả hai gặp phải một nhóm người xấu, bị xô xát, anh đã đưa cả hai tới bệnh viện.”

Mặc cho anh có nói gì, vẻ mặt của Khương Ý vẫn đờ đẫn như cũ, nước mắt liên tục rơi xuống trên gò má của cô.

Nhìn thấy cô khóc, Tần Thanh Tiêu rất khó chịu. Anh rũ mi, nhẹ giọng hỏi cô:

“Anh xin lỗi, Ý Ý, anh sai rồi, em đừng giận anh được không?”

Mái tóc dài xõa tung trên bờ vai gầy của Khương Ý, mặt cô phờ phạc, dáng vẻ như bị hút đi hết sinh khí. Giờ khắc này trong đầu cô liên tục xuất hiện hình ảnh Tần Thanh Tiêu và người phụ nữ kia ở bên cạnh nhau, là cảnh tượng Tần Thanh Tiêu đến tìm Thanh Lam, vô tình gặp lại Phù Nguyệt.

Anh nghĩ thế nào khi nhìn thấy người phụ nữ mà mình từng yêu sâu đậm trở lại? Anh có ôm cô ấy không? Anh đã nói những gì với cô ấy?

Khương Ý không chỉ thấy đau tay mà còn tủi thân đến cực độ, cô nhắm chặt hai mắt lại, giọng run rẩy nói:

“Tôi muốn về nhà.”

“Anh sẽ không để em về, em phải ở lại đây cho đến khi chúng ta phải giải quyết xong chuyện này.” Tần Thanh Tiêu lắc đầu.

“Thanh Tiêu, tôi không muốn nhìn thấy anh…” Khương Ý bất lực cuộn người lại, bộ dáng khổ sở hiện tại như một nhát dao đâm vào tim Tần Thanh Tiêu. “Không muốn nói chuyện với anh.”

Anh cố giải thích, nhưng càng nói càng khiến cô kích động. Có lẽ hai chữ Phù Nguyệt kia có sức ảnh hưởng lớn hơn cô nghĩ.

Tần Thanh Tiêu siết chặt nắm đấm, giọng điệu nghiêm khắc:

“Chuyện đó để sau rồi nói, em bị thương rồi, để anh đưa em đi bệnh viện trước.”

Không để cho cô kịp phản ứng, Tần Thanh Tiêu bước tới, bế xốc cô lên.

Hai cổ tay của Khương Ý hiện tại thật sự rất đau, bỏ qua chuyện cãi vã với Tần Thanh Tiêu, cô biết mình cần phải nghe lời anh. Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, dưới mí mắt có quầng thâm nhạt, nhìn kỹ lại, có lẽ đêm qua anh cũng đã không ngủ cho nên trong mắt toàn tơ máu.

Khương Ý nhắm mắt, để mặc anh bế ra xe như một con rối.

Sau khi chụp x-quang và MRI, bác sĩ nói Khương Ý bị giãn dây chằng, bong gân cấp độ I.

Không quá nghiêm trọng, nhưng cử động sẽ đau và bất tiện.

Chờ bác sĩ thoa thuốc và băng bó xong, Tần Thanh Tiêu lại ôm Khương Ý ra ngoài, kiên trì để cô ngủ ở nhà anh. Bởi vì anh biết, nếu cô về nhà thì mâu thuẫn giữa hai người sẽ càng trở nên khó xử lý.

Về đến nhà, Khương Ý cảm thấy thân thể và tinh thần đều đã mệt mỏi nên trèo lên giường, không nói lời nào với Tần Thanh Tiêu liền trùm chăn kín đầu, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Giường có cảm giác hơi lún xuống, Tần Thanh Tiêu ngồi bên cạnh cô, đưa tay kéo chăn.

“Đừng trùm kín như vậy, sẽ khó chịu.”

Khương Ý không đáp, giả vờ đang ngủ.

“Ý Ý, anh xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu.”

“...”

Ngày hôm qua phải xử lý chuyện của Thanh Lam, loay hoay cả buổi, giờ về đến nhà còn cãi nhau với Khương Ý, Tần Thanh Tiêu cũng đã sức cùng lực kiệt.

Anh muốn ôm Khương Ý, muốn hôn cô, nói với cô rằng anh thật sự oan ức, không có làm gì sai trái với cô cả.

Nhưng bây giờ cảm xúc của cô vẫn còn kích động, từ chối việc làm hòa, anh có thể thế nào đây?

Khẽ thở dài, Tần Thanh Tiêu đứng lên đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Khương Ý mở mắt ra, nước mắt không tự chủ được lại chảy xuống.

Cô đưa tay cầm lấy khăn giấy, lau nước mắt.

Vậy là người mà Tần Thanh Tiêu yêu, cô gái tên Phù Nguyệt kia đã trở lại, thậm chí còn đến Nam Thành tìm anh. Đất nước có hơn 54 tỉnh thành, hà cớ gì cô gái kia cứ phải chọn nơi mà anh đang làm việc? Nói không có âm mưu thì ai tin chứ?

Khương Ý vốn thấy bản thân thua kém Tần Thanh Tiêu, bây giờ sa vào tình yêu với anh, cô càng trở nên lo được lo mất.

Không, cô không thể như vậy được, trước kia đã nói nếu bất ổn thì sẽ từ bỏ kia mà? Cô phải thoát khỏi vũng bùn này càng sớm càng tốt, cô sợ qua một thời gian nữa, cô sẽ bị chìm sâu xuống đáy.



Khương Ý ngủ đến chiều mới tỉnh dậy, bởi vì thiếu nước, cổ họng cô hơi đau rát. Cô lò mò xuống giường, sau đó cẩn thận đẩy cửa bước ra.

Tần Thanh Tiêu không có ở nhà, chắc là ngại nhìn thấy cô?

Xuống bếp tìm chút đồ bỏ bụng, Khương Ý phát hiện trong tủ lạnh có mấy hộp thức ăn được đóng gói cẩn thận, bên trên là tờ note màu vàng.

“Anh đã chuẩn bị cơm và nước ép cho em.”

Khương Ý đứng đực ra nhìn dòng chữ cứng cáp đẹp mắt kia, là chữ của Tần Thanh Tiêu.

Cô lần mò tìm được hai chai thủy tinh đựng nước ép, bên trên có dán tờ note màu hồng.

“Nước ép lựu mà em thích, uống rồi đừng giận nữa nhé.”

“Đây là nước ép cà chua, anh thật sự xin lỗi.”

Quyết tâm chia tay vừa xuất hiện thì lập tức bị những thứ này đập nát, không còn một mảnh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.