Chương trước
Chương sau
Khương Ý cầm điện thoại lên, mấy lần muốn gọi cho Tần Thanh Tiêu nhưng do dự rồi thôi.

Sau khi ly hôn, cô trở nên rất nhạy cảm, thật sự vô cùng nhạy cảm. Bởi vậy việc Tần Thanh Tiêu ra ngoài vào giữa đêm mà không nói với cô một tiếng nào làm cô bắt đầu suy diễn linh tinh, cô không ngừng tự hỏi anh đi gặp ai, có phải người cô đang nghĩ tới hay không.

Trong phòng không bật đèn, Khương Ý ngồi co mình trên sofa ôm lấy hai chân, bóng tối bủa vây lấy cô làm cô thấy ngực đau nhức, có chút khó thở.

Chẳng biết đã qua bao lâu, xung quanh dần dần sáng lên, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào trong phòng.

Một đêm dài chờ đợi, ngồi đến mức tê mỏi cả chân, cô nhiều lần nghĩ chỉ cần Tần Thanh Tiêu trở về, giải thích với cô, cô sẽ không giận anh. Nhưng trời sắp sáng rồi, người cũng không quay lại. Vào cái ngày Hoàng Cảnh Hiên đi sinh nhật bạn quá nửa đêm còn khóa điện thoại, Khương Ý cũng đã có cảm giác tủi thân như thế này.

Năm giờ sáng, bên ngoài truyền tới tiếng tít tít của khóa điện tử, người đàn ông mệt mỏi đẩy cửa ra, sau đó khựng lại.

Đập vào mắt Tần Thanh Tiêu là dáng vẻ đang ngồi co ro thẫn thờ của Khương Ý, lúc cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt kia như thể đang oán trách anh. Anh vừa nhìn đã biết cô cả đêm chưa ngủ.

“Sao em lại ngồi ở đây?”

“...” Khương Ý không muốn nói chuyện.

Cả đêm giữ nguyên một tư thế, vừa cử động, Khương Ý liền thấy chân truyền tới cảm giác tê rần.

Tần Thanh Tiêu đưa tay ra định ôm cô nhưng ánh mắt cô đầy kháng cự.

“Khương Ý.” Anh hạ giọng, dịu dàng nói: “Về phòng ngủ đi, mắt em đỏ hết rồi, để anh ôm em.”

Cô không hề động đậy hay nói nửa chữ, chỉ đơn giản nhìn anh thôi nhưng anh cảm thấy rất áp lực.

Ánh mắt xa cách của cô, biểu cảm dần trở nên mệt mỏi của cô, tất cả đều khiến tim anh đập nhanh hơn rất nhiều.

Tần Thanh Tiêu khẽ hỏi:

“Em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?

Khương Ý chờ cả buổi cũng không thấy anh mở miệng giải thích, trong lòng cô tràn ngập sự thất vọng.

Nói rằng anh đi gặp bạn thì khó đến thế sao? Nói rằng giữa đêm có người gọi cho anh, có việc gấp là được kia mà?

Tại sao hết người này đến người khác đều lựa chọn im lặng và giấu giếm những việc đơn giản như thế?

Hoàng Cảnh Hiên cũng vậy, Tần Thanh Tiêu cũng thế.

Sự im lặng kéo dài của cô làm anh bắt đầu luống cuống:

“Có chuyện gì thì nói với anh một tiếng, đừng im lặng được không?”

Anh vừa đến gần đưa tay về phía cô, cô liền cử động, hung hăng hất tay anh ra.

Khương Ý bỗng trở nên kích động mà quát lên:

“Cút! Anh cút xa ra một chút!”

“Khương Ý!”

“Đừng chạm vào tôi! Tránh ra!”

Cô đã nói với Tần Thanh Tiêu rất nhiều lần, rất nhiều rồi, rằng cô luôn cảm thấy thiếu an toàn trong tình cảm, nhưng anh vẫn cố tình khiến cô khó chịu!

Khương Ý đứng bật dậy, không nghĩ tới chân đang đau, lập tức loạng choạng suýt ngã.

Tần Thanh Tiêu đứng phía sau nhìn thấy cảnh này thì hoảng hồn, vội vàng xông tới ôm lấy cô, kịp thời kéo cô lại, đầu cô chúi xuống đất, chậm chút nữa đã bị thương.

“Em không sao chứ?”

“Tôi có ngã chết cũng không cần anh phải quan tâm!” Khương Ý mặt mày đỏ bừng quát lên, cố sức gỡ bàn tay đang ôm eo mình ra.

Tần Thanh Tiêu giữ chặt lấy cô, bị móng tay cô cào trúng cũng không buông.

“Khương Ý, em nghe anh nói, hôm qua anh nhận được điện thoại của Thanh Lam, anh chỉ ra ngoài…”

“Tôi bảo anh cút!” Khương Ý đánh mạnh vào người anh mấy cái liền, gắt gỏng: “Lúc đầu anh không giải thích, bây giờ tôi không muốn nghe nữa!”

Cả đêm Tần Thanh Tiêu ở bên ngoài làm gì sao cô có thể biết được đây? Cô sợ, thật sự rất sợ sự việc kia xảy ra một lần nữa!

“Anh không biết phải nói thế nào, vừa về đã giải thích ngay thì sợ em bảo anh chột dạ.”

“Anh không làm sai cái gì thì sao phải chột dạ? Tần Thanh Tiêu, tôi bảo anh cút đi… A!”

Hai người giằng co qua lại không ai chịu thua, Khương Ý liên tục bảo anh cút, anh có chút tức giận bế xốc cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.

“Em đừng nghĩ anh nhún nhường thì em có thể tùy ý bảo anh cút, Khương Ý, em đang chọc điên anh đấy?”

“Bỏ ra! Tần Thanh Tiêu, anh mau bỏ tôi xuống! Anh định làm gì?”

Khương Ý càng giãy giụa, Tần Thanh Tiêu càng giữ chặt hơn, sức lực của cô nhỏ bé chẳng đáng kể, chốc lát đã bị anh ném lên giường.

Nệm quả thật rất dày nhưng Tần Thanh Tiêu đang tức giận cũng dùng sức không nhẹ, Khương Ý ngã lăn ra, choáng váng đầu óc.

Cô vừa bò dậy liền muốn chạy, chỉ là động tác chậm hơn Tần Thanh Tiêu, lần thứ hai bị anh đè xuống giường.

Tần Thanh Tiêu ghì chặt cổ tay cô:

“Đêm qua Thanh Lam nói con bé gặp rắc rối ở quán bar nên anh phải vội vàng chạy đi đón, cả tối cũng ở trong bệnh viện, em nghi ngờ cái gì?”

“Ngoài Thanh Lam còn có ai?” Khương Ý hét lên: “Anh chỉ cần nói cho tôi biết đêm qua anh có gặp Phù Nguyệt hay không thôi! Đồ khốn! A…”

Lúc tức giận, Tần Thanh Tiêu không chú ý kiểm soát lực đạo, xương cổ tay của Khương Ý vào khoảnh khắc ấy có cảm giác như bị bóp nứt vậy. Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, run rẩy nói:

“Đau… Đau quá, Thanh Tiêu, anh làm tôi đau! Hức… Mau buông ra…”

Khi Tần Thanh Tiêu ý thức được anh vừa thô bạo với Khương Ý và buông tay ra, trên mặt cô đã đầy nước mắt.

Cô nằm nghiêng trên giường, khổ sở co người lại, cố chịu đựng cơn nhức từ cổ tay mảnh khảnh đã trở nên sưng đỏ.

Anh làm cô bị thương rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.