Phải mấy ngày sau, Khương Ý mới vô tình biết nguyên nhân Tần Thanh Lam bị đuổi việc là vì cô bé đã nói những lời không hay về cô. Hai anh em bọn họ cãi nhau sao? Chẳng trách tâm trạng Tần Thanh Tiêu gần đây hơi thất thường, mỗi lần lên giường cùng cô cũng luôn đăm chiêu.
Khương Ý nằm trong lòng Tần Thanh Tiêu, đưa tay nghịch chấm nhỏ trên ngực anh, ngứa miệng hỏi:
“Thanh Lam nói gì về em vậy?”
“Bảo em mê tiền.” Tần Thanh Tiêu thành thật đáp.
“...”
Đúng là cô mê tiền thật, cho nên không thể nói gì, người ta nhận xét đâu có sai.
“Không cần quan tâm tới con bé đâu.”
“Nhưng anh hình như là người bận tâm đó, đêm nào cũng trầm tư hết.”
Nghe cô nói vậy, Tần Thanh Tiêu hơi ngẩn ra:
“Em tưởng anh nghĩ về chuyện của Thanh Lam à?”
“Không thì sao?”
Đôi môi mỏng gợi cảm của Tần Thanh Tiêu hơi mấp máy, cuối cùng không thể nói ra sự thật. Từ cái ngày anh lén lút bảo dì Lâm đổi thuốc tránh thai thành thuốc bổ, anh cũng đã chuẩn bị nhẫn để cầu hôn cô. Cho nên mấy ngày này anh vừa bận công việc vừa phải sắp xếp đủ thứ, thỉnh thoảng sẽ hơi mất tập trung.
Thấy Khương Ý vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Tần Thanh Tiêu nói:
“Là vấn đề công việc.”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Sau khi tham khảo ý kiến của một vài người bạn, Tần Thanh Tiêu muốn đính hôn với Khương Ý trước để cô yên tâm và tin tưởng anh, chẳng qua việc chuẩn bị nhẫn mất thời gian hơn anh nghĩ.
Kể từ ngày Tần Thanh Lam rời khỏi công ty, cuộc sống của Khương Ý trở nên yên bình hơn hẳn.
Thời gian thấm thoát trôi, chớp mắt là đến ngày nhận lương.
Hôm ấy Khương Ý muốn mua tặng Tần Thanh Tiêu một món quà, nhưng ngẫm lại cả tháng tiền lương còn không bằng một cái áo anh mặc nên băn khoăn mãi.
Để chắc chắn Tần Thanh Tiêu sẽ bất ngờ, cô còn gọi điện thoại hỏi:
“Tối nay anh đi dự tiệc nhỉ? Mấy giờ anh về?”
“Chắc là mười một giờ hơn, em định qua chỗ anh à?”
“Không phải, em chỉ hỏi vậy thôi.”
“Ừ, yên tâm đi, trong bữa tiệc không có cô gái nào xinh đẹp bằng em đâu.”
“Điêu quá, khắp Nam Thành có biết bao nhiêu vị tiểu thư quyền quý nổi tiếng với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, anh lừa ai?”
“Không lừa em đâu, anh nói thật.”
Bởi vì anh yêu cô, cho nên trong mắt anh không tồn tại người phụ nữ khác, vị trí đầu bảng vĩnh viễn thuộc về cô.
Bữa tiệc mà anh tham gia là tiệc sinh nhật lần thứ 57 của phu nhân nhà thị trưởng, khách mời đều có máu mặt ở Nam Thành. Mà anh chỉ vừa chuyển tới đây chưa lâu, muốn lôi kéo quan hệ với những người khác thì phải chịu khó một chút.
Việc duy nhất khiến Tần Thanh Tiêu không thoải mái là xung quanh có quá nhiều phụ nữ, bọn họ liên tục áp sát và tìm đủ mọi lý do để gần gũi với anh.
Bọn họ truyền tai nhau về thân phận Tần Thanh Tiêu, nghe nói anh là con trai độc nhất của Tần gia, người thừa kế khối tài sản bạc tỷ. Cha anh nằm trong top 10 nhân vật giàu nhất nước từng lên báo mấy năm trước, cho nên anh vô tình trở thành nhân vật phong vân của bữa tiệc.
Phu nhân thị trưởng đẩy con gái về phía Tần Thanh Tiêu, đốc thúc:
“Con tới làm quen với cậu ấy một chút đi, nhìn cũng đẹp trai quá đó chứ.”
“Mẹ!” Con gái bà xấu hổ đỏ cả mặt, miệng thì nói vậy, chân đã sải bước về phía người đàn ông.
Tần Thanh Tiêu cảm giác bị ngộp thở bởi đủ loại mùi nước hoa, lại thêm mùi men, anh có chút chịu không nổi.
Không biết là ai cố ý ngã vào lòng của Tần Thanh Tiêu, anh theo bản năng lui về sau, kết quả đụng trúng một cô gái khác.
Sắc mặt Tần Thanh Tiêu lạnh lẽo:
“Xin lỗi, tôi có việc gấp phải rời đi, mong mọi người nhường đường.”
Nói rồi anh đẩy hết đám ong bướm vây quanh mình mà đi thẳng.
Không, phải nói là anh chạy trối chết mới đúng.
Con gái của thị trưởng còn chưa kịp tới gần Tần Thanh Tiêu, người đã mất dạng.
Anh cởi áo ngoài dính đầy mùi nước hoa ném vào sọt rác, sau đó mới lên xe, cắm chìa khóa và rồ ga lao đi.
Lúc đi Tần Thanh Tiêu mặc vest đeo cà vạt, lúc về chỉ còn mỗi cái áo sơ mi trắng và quần tây đen, không biết cà vạt đã vứt ở đâu.
Anh đưa tay ấn mật khẩu nhà, vừa đẩy cửa ra, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu bừng sáng, anh bỗng khựng lại. Dưới chân anh, những cánh hoa hồng tươi mới tản ra hương thơm dìu dịu trải dài vào trong phòng.
Tần Thanh Tiêu cởi giày da, đổi thành dép bông rồi chầm chậm đi theo sự chỉ dẫn của những cánh hoa kia, cuối cùng đến trước phòng ngủ.
Trong lòng anh có chút mềm mại, lúc này không đi thẳng vào mà đổi hướng sang thư phòng.
Khương Ý nằm trên giường chờ mãi không thấy ai vào, hồi hộp tới mức hô hấp không đều. Vừa nãy cô nghe thấy tiếng xe của Tần Thanh Tiêu rồi, sao mãi chưa đẩy cửa ra vậy chứ?
Đang lúc cô cảm thấy giữ cái tạo dáng hiện tại có hơi mỏi, bên ngoài truyền tới tiếng lạch cạch.
Tần Thanh Tiêu bước vào, trước mắt là Khương Ý trong bộ váy ngủ màu đen bằng lụa mỏng đang nằm nghiêng chờ anh. Nửa kín nửa hở, mười phần xinh đẹp quyến rũ.
Lần đầu tiên Khương Ý làm mấy cái trò này, xấu hổ tới nỗi mặt mày đỏ ửng.
Cô sợ bản thân quá nhạt nhẽo nên cũng học người ta tìm niềm vui trong tình yêu.
Tần Thanh Tiêu mỉm cười đầy dịu dàng:
“Em làm anh ngạc nhiên đó.”
“Phải không? Anh không thấy em trẻ con à?” Cô hơi nhổm người dậy, xương lưng xương hông đều sắp trẹo vì phải giữ nguyên tư thế nằm của nàng tiên cá rồi.
“Trẻ con gì chứ? Em như vậy mới đáng yêu.” Tần Thanh Tiêu bước tới chỗ cô, bỗng nhiên quỳ một chân xuống.
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Khương Ý, anh đưa tay vào túi áo, rút ra một hộp nhỏ màu nhung.
“Anh cũng có bất ngờ cho em.”
Nói rồi, người đàn ông mở nắp hộp ra.
Tim Khương Ý bỗng chốc ngừng đập, điều này nằm ngoài dự liệu của cô rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]