Chương trước
Chương sau
“Ý Ý, anh không biết nên làm thế nào để em yên tâm ở bên cạnh anh, tin tưởng và giao phó nửa đời còn lại cho anh nữa.”

Người đàn ông nghiêm túc nhìn cô:

“Anh biết trước đây em đã bị tổn thương bởi người cũ, cũng biết thân phận và địa vị của anh làm em lo lắng nhiều, nhưng anh đang nỗ lực từng ngày, em có nhìn thấy không?”

“Thanh Tiêu…” Giọng Khương Ý có chút run rẩy.

“Xin lỗi, anh định sẽ chuẩn bị thật hoành tráng, vậy mà không kìm được.”

Tần Thanh Tiêu vẫn quỳ một gối dưới chân cô, trên khuôn mặt tuấn tú là sự kiên định:

“Khương Ý, em có đồng ý gả cho anh không?”

Tần Thanh Tiêu vốn định chờ thêm một thời gian nữa, nào ngờ trong lúc xúc động đã cầm nhẫn chạy tới trước mặt cô rồi.

“Em…” Khương Ý nghẹn ngào, cẩn thận điểm lại những ngày họ ở bên nhau, mới ba tháng mà thôi.

Chớp mắt đã đi đến bước đường này, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.

Bàn tay đặt trên giường siết chặt lại, Khương Ý cúi đầu nhìn anh:

“Thanh Tiêu, anh có cảm thấy như vậy quá vội vàng không?”

“Một chút.”

“Anh cũng biết chúng ta chỉ vừa bắt đầu chưa lâu mà.”

“Yêu nhau bao lâu quan trọng thế sao?”

Khương Ý bị anh hỏi mà ngẩn ra, ký ức cũ không vui bỗng chốc hiện lên trong đầu cô. Quan trọng gì chứ? Nếu thật sự yêu càng lâu càng sâu đậm, thì ngoài kia đã không có những cặp đôi ở bên nhau cả thanh xuân rồi cuối cùng kết hôn với người khác. Cũng không có những người như cô, về chung một nhà rồi còn đổ vỡ.

Trái tim Khương Ý đập ngày càng nhanh, Tần Thanh Tiêu thì vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, tay cầm nhẫn của anh có chút run.

Lần đầu tiên cầu hôn một người, khó tránh khỏi hồi hộp.

Tần Thanh Tiêu sợ cô đêm dài lắm mộng, không muốn để cô lo lắng về người cũ của anh chút nào.

Chừng năm phút trôi qua, Tần Thanh Tiêu nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của Khương Ý, sau đó cô trượt xuống khỏi giường, ngồi xổm trước mặt anh.

“Tần Thanh Tiêu, em biết anh đang nỗ lực chứng minh rằng anh có thể mang lại hạnh phúc cho em.”

Tần Thanh Tiêu mím chặt môi nhìn cô, chỉ thấy cô cười gượng:

“Nhưng chuyện hôn nhân đại sự không phải chuyện nhỏ, em rất khó để đưa ra quyết định vào lúc này. Hay là chúng ta cứ như vậy thêm một thời gian nữa, được không?”

Cô đang từ chối khéo sao?

Cổ họng Tần Thanh Tiêu nghèn nghẹn, cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống những lời ngọt ngào muốn nói. Anh rũ mi, đóng nắp hộp nhẫn lại.

“Anh hiểu.”

Hai chữ nặng nề thoát ra khỏi miệng anh, Khương Ý cảm nhận được anh rất buồn.

Cầu hôn bị từ chối, ai mà không đau lòng đây?

Cô đưa tay vòng qua cổ anh, đưa mặt lại gần, chạm môi vào môi anh.

Cô biết một nụ hôn để an ủi anh là không đủ, vì vậy ngày càng ra sức mút lấy đôi môi mỏng gợi cảm của anh.

Tần Thanh Tiêu có chút kháng cự, nhẹ nhàng giữ lấy vai cô.

“Anh không sao đâu.”

“Thật sự không sao?” Khương Ý nhìn chăm chú vào anh.

“Ừ, em đừng lo.”

Trong lòng đau đến mức quặn thắt, sự thất vọng bủa vây lấy anh, vậy mà anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:

“Hôm nay có dịp gì đặc biệt sao?”

Cô rải cánh hoa từ bên ngoài vào tới phòng ngủ, làm anh tự hỏi không biết là ngày gì.

“Hôm nay em nhận lương.” Khương Ý cố gắng kéo câu chuyện sang một hướng khác: “Muốn tặng quà cho anh.”

Tần Thanh Tiêu bây giờ mới nhìn kỹ lại bộ váy ngủ sexy trên người cô, vải lụa mỏng manh che đậy cơ thể đầy đặn, hai bánh bao trước ngực lúc ẩn lúc hiện theo cử động của cô.

Vô cùng quyến rũ.

Chỉ là... Tần Thanh Tiêu bị từ chối lời cầu hôn, không có tâm trạng để làm gì cả.

Đêm đó, hai người nằm ở trên giường ôm nhau ngủ.

Hoặc nói đúng hơn, chỉ có mình Khương Ý ngủ.

Tần Thanh Tiêu mở mắt nhìn trần nhà, người con gái bên cạnh đã phát ra tiếng hít thở đều đều. Cô như một chú mèo nhỏ dính chặt lấy anh, đầu tựa lên bờ vai của anh.

Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi hương hoa hồng dễ chịu, người đàn ông lẩm bẩm tự hỏi:

“Cô ấy từ chối thật? Đúng là…”

Anh cứ ngỡ Khương Ý sẽ cảm động nhào vào ngực anh, khóc nức nở nói “em đồng ý”. Hiện thực tàn khốc khiến cho cảm xúc của anh trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Không phải người đàn ông nào cũng đủ kiên nhẫn để vỗ về người phụ nữ của mình như Tần Thanh Tiêu.

Anh đưa tay sờ trán, bắt đầu suy nghĩ theo một hướng tích cực hơn.

Kế hoạch tốt nhất để hợp thức hóa mối quan hệ của họ chính là làm cho Khương Ý mang thai, như vậy cô sẽ an tâm gả cho anh.

Tần Thanh Tiêu vội điều chỉnh cảm xúc rồi nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Khương Ý đang mơ màng thì cảm giác được sau mông có thứ gì cứng rắn đang không ngừng đụng vào.

Tần Thanh Tiêu nằm nghiêng trên giường ôm Khương Ý, một tay sờ nắn ngực cô, váy ngủ của cô bị vén lên đến gần cổ.

Đêm qua cô không mặc đồ lót, lúc này, da thịt hai người gần kề, cảm giác nóng rực trên mông làm cô không dám nhúc nhích.

“Thanh Tiêu?”

“Ừ?”

Vừa tỉnh ngủ, giọng anh hơi khàn, hơi thở nóng ấm phả vào sau gáy cô.

Tay anh di chuyển từ trên ngực xuống bụng cô, sờ soạng, sau đó dừng ở nơi thần bí nhất, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tần Thanh Tiêu nói: “Mở chân ra.”

Khương Ý biết anh muốn gì, nghĩ tới đêm qua từ chối anh, cô liền thấy áy náy, ngoan ngoãn tách hai chân ra.

Ngón tay Tần Thanh Tiêu lập tức nhân cơ hội này mà trượt lên trượt xuống trước lối vào, qua một lát, nơi đó liền ẩm ướt.

Tần Thanh Tiêu muốn làm cô mỗi ngày, đến khi cô mang thai mới thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.