Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Tần Thanh Tiêu lộ ra một tia kiên định, anh lật người đè Khương Ý dưới thân, bắt đầu hôn cô, dùng hết khả năng của mình để dụ dỗ, khiêu khích cô.

Trong đầu anh liên tục bật lên những suy nghĩ về tương lai của họ. Nỗ lực giúp cô thụ thai, sau đó bọn họ có thể kết hôn, cô cũng không cần phải sợ bóng sợ gió nữa.

Hai người nhanh chóng hòa làm một, Tần Thanh Tiêu hôm nay nhiệt tình như lửa, liên tục “làm” ba lần mới tha cho cô.

Bởi vì là cuối tuần, Khương Ý ngủ có chút sâu, lúc cô nghe thấy tiếng động và tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ. Dì Lâm đang ở bên cạnh lau dọn, thấy cô tỉnh thì cười nói:

“Cô Khương dậy rồi hả? Để tôi đi hâm đồ ăn cho cô.”

Khương Ý ừm một tiếng, lê thân mình chậm rãi đi vào nhà vệ sinh. Cô vừa rửa mặt vừa lẩm bẩm mắng Tần Thanh Tiêu vì tối qua anh làm tới hơn nửa đêm, giờ cô mệt quá, bắp đùi cũng căng nhức rệu rã.

Bình thường sau khi ăn sáng thì cô sẽ uống thuốc, cơm nước xong xuôi trở về phòng, cô có chút ngẩn người. Vỉ thuốc tránh thai cô để trên bàn bỗng nhiên không cánh mà bay!

Loay hoay một lát, cô hỏi dì giúp việc:

“Dì Lâm, không biết dì có nhìn thấy vỉ thuốc tránh thai tôi để trên bàn không ạ?”

“A? Vâng, buổi sáng tôi thấy nó rơi dưới đất nên nhặt lên rồi bỏ trong tạp dề ấy, cô chờ một chút, tôi sẽ lấy ngay.”

Chừng năm phút sau, dì Lâm quay lại với một viên thuốc và một ly nước lọc:

“Của cô Khương đây ạ.”

“Sao chỉ có một viên?”

“Tôi tưởng cô chỉ cần một viên thôi ạ?”

“Dì lấy cả vỉ cho tôi đi.”

Khương Ý cũng không làm khó bà ấy mà cầm thuốc lên, nhét vào miệng, mắt thì đảo quanh phòng khách. Hình như Tần Thanh Tiêu đã ra ngoài rồi? Cuối tuần anh đi đâu vậy nhỉ?

Đang suy nghĩ linh tinh, dì giúp việc quay trở lại đưa cả vỉ thuốc cho cô.



Ở một bên khác, Tần Thanh Lam cũng vừa tỉnh dậy. Cô nàng lăn lộn trên giường, la hét ầm ĩ vì không thể chịu nổi việc bị đuổi ra khỏi nhà của anh họ.

“Đáng ghét! Khương Ý khốn kiếp! Tất cả là tại cô ta!”

Trong lòng Tần Thanh Lam cho rằng vị trí hiện tại của Khương Ý vốn dĩ thuộc về Phù Nguyệt, anh họ xuất sắc như thế, đương nhiên phải sánh đôi với con cháu nhà quyền quý. Một người phụ nữ tầm thường không có gì đặc biệt hư Khương Ý không xứng với anh ấy!

Sự ghen tỵ, sự thù hận bao trùm toàn bộ tâm trí Tần Thanh Lam.

Hôm sau đi làm, Tần Thanh Lam thân là thư ký lại không đi theo Tần Thanh Tiêu, không phụ giúp gì cho anh mà chỉ chăm chăm theo dõi mọi hành động của Khương Ý.

Dựa vào tài ăn nói khéo léo và thân phận “em họ giám đốc”, cô ta nhanh chóng moi được rất nhiều thông tin.

Hai ngày sau, Tần Thanh Lam rốt cuộc cũng có thời gian để gọi điện thoại mách lẻo với Phù Nguyệt.

“Chị Nguyệt, chị còn không mau lên thì con hồ ly tinh kia sẽ ăn thịt anh ấy mất, hic, chị có thể đổi vé máy bay không? Về càng sớm càng tốt ạ!”

“Thanh Lam à, mặc dù chị vẫn còn yêu anh ấy nhưng chúng ta phải lùi một bước thôi, bây giờ anh ấy có bạn gái rồi mà…”

“Chị không được bỏ cuộc như vậy, hãy nghe em, nhất định phải cố gắng vì tình yêu, vì hạnh phúc của bản thân!”

Tần Thanh Lam tức muốn nổ phổi:

“Cô ta nhìn giống chị lắm chị biết không? Em còn biết được cô ta mới ly hôn với chồng cũ chưa lâu. Anh của em nhất định đang bị cô ta dùng sự đáng thương để lôi kéo, bị che mờ mắt, nhiệm vụ của em bây giờ là giúp anh ấy trở về đúng đường!”

“Cô ấy… từng có một đời chồng?” Phù Nguyệt không thể tin nổi, giọng có hơi run: “Sao em không nói với chị sớm hơn?”

“Em cũng vừa biết được thôi. Người đàn bà đó không sạch sẽ, không xứng với anh của em!”

Người bên kia đầu dây im lặng giống như đang suy ngẫm cái gì, lát sau mới chậm rãi nói:

“Được, chị sẽ sắp xếp.”



Mấy ngày này, sự thiên vị của Tần Thanh Tiêu ngày càng rõ ràng.

Hôm nào tan làm Tần Thanh Tiêu cũng đứng ở bãi đỗ xe chờ bạn gái, sau đó gọi xe riêng đưa em họ về khách sạn.

Tần Thanh Lam phát hiện anh đặt dâu tây và cherry hàng nhập khẩu loại một gửi tới chỗ Khương Ý liền nói mình cũng muốn ăn, kết quả anh chỉ chuyển khoản rồi dặn dò:

“Em thích gì thì tự mua đi.”

Cuối tuần có một buổi hòa nhạc, Tần Thanh Tiêu liền đặt vé đưa cô đi xem, chỉ hai người mà thôi.

Tần Thanh Lam trước giờ chưa từng cảm thấy tủi thân như thế!

Trong ánh mắt Tần Thanh Tiêu tràn ngập một loại yêu chiều khó nói thành lời đối với bạn gái của mình.

Rốt cuộc, Tần Thanh Lam không thể nhẫn nhịn được nữa, bộc phát ngay tại phòng làm việc.

“Em nghe nói Khương Ý ly hôn chồng cũ là vì tiền của anh, cô ta tham lam ra mặt, sao anh có thể yêu cô ta như vậy? Anh bị bỏ bùa rồi phải không?”

Sắc mặt Tần Thanh Tiêu cực kỳ không tốt:

“Câm miệng!”

Hình như anh đã quá nhân nhượng với đứa trẻ này, đến mức con bé dám sỉ nhục người mà anh lựa chọn.

“Em vẫn chưa học được gì từ những lần trước nhỉ?”

Người đàn ông lạnh lùng nói:

“Thanh Lam, nếu em dám nói một câu không tốt về cô ấy nữa thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, tôi không có đứa em họ nào như em.”

Hai người họ bất đồng quan điểm, ngay từ lúc đến Nam Thành thì Tần Thanh Lam luôn hiểu rõ điều này. Nhưng cô ta chưa từng nghĩ bởi vì Khương Ý mà Tần Thanh Tiêu muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình!

Từ nhỏ đến lớn, nếu hỏi ai cưng chiều cô ta nhất thì không phải là người cha luôn bận bịu ở bên ngoài kia, không phải cô chú họ hàng, mà người đó chắc chắn là Tần Thanh Tiêu.

“Chỉ vì một người xa lạ, anh… anh muốn…” Nói được nửa câu, Tần Thanh Lam đã ấm ức rơi nước mắt, sau đó nức nở không thành lời: “Hu hu…”

Tần Thanh Tiêu vô cùng nhức đầu và khó xử trước việc này.

Là con một trong gia đình, anh từng thấy rất cô đơn và muốn có em. Sau này, mẹ của Tần Thanh Lam mất, con bé được đưa về nhà anh, từ đó hai người cùng nhau lớn lên, thân thiết vô cùng. Bây giờ thấy con bé khóc tới mức không thở được, anh cũng có chút đau lòng.

Việc nắm bắt trái tim Khương Ý vốn khó khăn, đứa em thân thiết của anh còn nhảy ra làm vật cản, thật sự là nghiệp chướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.