Giữa đêm, Tần Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra ngoài, nhìn thấy Tần Thanh Lam đang đứng dùng chân chà sàn tạo tiếng ồn thì tức giận:
“Dọn đồ cho anh.”
“Dạ? Anh họ, anh định đuổi em?”
“Em làm phiền tới anh và chị dâu rồi, ra khách sạn mà ngủ!”
Tần Thanh Tiêu không cho cô nàng có cơ hội tiếp tục dây dưa:
“Bây giờ thay quần áo, anh sẽ đặt phòng cho em.”
“Em…”
Cô nàng định nói là không làm gì, nhưng Tần Thanh Tiêu bị Khương Ý cho “nhịn ăn” một tuần đã sắp vượt ngưỡng chịu đựng, ánh mắt lạnh như băng quét qua:
“Nhanh chân lên!”
Sau đó, Tần Thanh Tiêu tống cổ đứa em họ ngỗ nghịch của mình đi, Khương Ý ở bên cạnh cười tới nỗi không khép được miệng.
“Em còn cười?” Anh xị mặt.
“Ha ha, ai bảo anh cưng chiều con bé quá làm gì? Mấy hôm nay mỗi lần em tới chỗ anh đều bị quấy phá, anh không nhìn ra Thanh Lam bằng mặt nhưng không bằng lòng hả?”
Đương nhiên Tần Thanh Tiêu biết con bé không thích Khương Ý, mà nguyên nhân chủ yếu là vì trước kia con bé thân thiết với Phù Nguyệt, thích Phù Nguyệt hơn.
Nghĩ tới người yêu cũ, Tần Thanh Tiêu không thể tiếp tục giấu giếm nữa. Anh ngồi xuống bên cạnh Khương Ý, khẽ nói:
“Bạn gái cũ của anh sắp trở về rồi nên Thanh Lam mới phản ứng như vậy.”
“Ồ? Cô gì tên Nguyệt ấy hả?” Khương Ý tựa đầu vào vai anh.
“Em biết?” Tần Thanh Tiêu hơi giật mình.
“Có một lần em nghe Thanh Lam gọi điện thoại với ai đó, nghe được hai chữ chị Nguyệt.”
Nói thật thì Tần Thanh Lam khá giống với em gái Khương Di của cô, đều là những cô gái được nuông chiều tới hư hỏng. Họ luôn cư xử như cả thế giới xoay quanh mình, xem bản thân là trung tâm vũ trụ. chẳng có chút lễ phép nào.
May mắn, cả hai đều không mang theo não nên giải quyết rất dễ dàng.
Thời gian này ở bên cạnh Tần Thanh Tiêu cũng tính là vui vẻ, nhưng ngày vui chắc chắn không thể kéo dài quá lâu. Khương Ý bỗng nhiên siết chặt nắm tay, sắc mặt trở nên nghiêm nghị:
“Thanh Tiêu, em thật sự rất mệt mỏi khi phải giành giật tình cảm với người khác. Em chỉ muốn yên bình mà thôi.”
Bây giờ trái tim cô giống như một miếng thủy tinh đã có quá nhiều vết nứt, chỉ cần một chút tổn thương nữa là nó sẽ vỡ tan thành! Cô sẽ không chấp nhận tranh đấu để được yêu thương nữa, nếu người đàn ông của cô làm chuyện có lỗi với cô, vậy thì chấm dứt ngay lập tức!
“Anh sẽ không liên lạc với Phù Nguyệt.” Tần Thanh Tiêu khẳng định chắc nịch: “Không gặp cô ấy nữa.”
Anh có thể cảm giác được sự bất an trong lòng Khương Ý, nội tâm cô mỏng manh và yếu ớt, khó mà chịu nổi đả kích nào.
Anh thật sự muốn bảo vệ và che chở cho cô!
“Sau này đi đâu hay làm gì, anh cũng sẽ chủ động nói với em.”
Tay Tần Thanh Tiêu lặng lẽ bao trọn bàn tay mềm của Khương Ý, anh giữ tay cô thật chặt, hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa.
“Em cũng phải đặt niềm tin vào anh? Được không?”
Khương Ý tựa vào bờ vai rộng của anh, hai mắt nhìn vào khoảng không vô định.
Tương lai của họ sao lại mờ mịt thế này nhỉ?
Không nghe thấy cô trả lời, Tần Thanh Tiêu hơi nghiêng đầu sang, sau đó dùng mũi cọ cọ vào mũi cô.
“Em đang nghĩ gì? Sợ anh vẫn còn tình cảm với người yêu cũ hả?”
“Ừm… Sợ chứ, nhưng nếu anh dính dáng tới người cũ, em không ngại… ưm…”
Hai chữ chia tay còn chưa kịp ra khỏi miệng, Tần Thanh Tiêu đã hôn lên môi cô, có chút thô lỗ mà liếm mút.
Không thích nghe cô tiêu cực, không muốn nghĩ tới chuyện tách ra.
Càng ngày Tần Thanh Tiêu càng lún sâu vào mối tình này, xa một ngày anh đã nhớ và vô thức nghĩ về cô, sao có thể chia tay được?
Bóc tách lớp vỏ cứng cáp mạnh mẽ bên ngoài của Khương Ý ra, bên trong chính là một người phụ nữ dịu dàng biết săn sóc, là mật ngọt làm cho anh chìm đắm.
“Khương Ý.” Tần Thanh Tiêu hôn lên vành tai xinh đẹp của cô: “Nếu em lo lắng như vậy thì sinh cho anh một đứa nhỏ đi.”
Tần Thanh Tiêu nghĩ đến lúc đó hai người sẽ có một mối liên kết chặt chẽ hơn, nhưng Khương Ý cho rằng đây là một nước đi sai lầm.
“Mang thai rồi thì sao? Thanh Tiêu, một đứa trẻ không thể cứu vãn một cuộc tình được đâu.”
Cô hơi nghiêng sang bên cạnh tránh né nụ hôn của anh, lúc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô thấy sự bất lực.
Tần Thanh Tiêu không biết phải làm thế nào để xóa bỏ những hoài nghi và bất an trong cô.
Khương Ý nâng tay sờ lên mặt anh:
“Xin lỗi vì em quá nhạy cảm, có phải khiến anh thấy nặng nề không?”
“Không sao.”
Anh lắc đầu, bởi vì anh hiểu lý do cô như vậy.
Một cuộc hôn nhân đổ vỡ đã tạo nên quá nhiều thương tổn, cộng thêm việc anh và cô chỉ vừa yêu chưa lâu, Phù Nguyệt thì sắp trở về, cô không tin tưởng anh cũng rất bình thường.
Đêm đó hai người nằm ôm nhau nói chuyện, trong giọng nói của Tần Thanh Tiêu nghiêm túc mà không mang theo chút dục vọng nào.
“Nhà anh còn anh chị em gì không?” Khương Ý tò mò.
“Không có, anh là con một.”
“Em cũng là con một…”
Cô hơi rũ mắt, Tần Thanh Tiêu lập tức tinh ý nhận ra:
“Em không muốn xa mẹ thì sau này kết hôn chúng ta mua hai căn nhà cạnh nhau, để mẹ em tới đó ở, em thấy sao?”
Kết hôn? Hai chữ này vừa thoát ra khỏi miệng Tần Thanh Tiêu, Khương Ý lập tức cứng đờ:
“Vừa nãy anh bảo em sinh con cho anh, là nghiêm túc…?”
“Anh ba mươi ba tuổi rồi, bây giờ cũng không còn trẻ nữa.” Tần Thanh Tiêu hôn lên đỉnh đầu cô. “Sao hả? Trông anh giống kiểu người đem hôn nhân đại sự ra đùa giỡn lắm à?”
“Cũng giống.”
“Khụ, Ý Ý… Tuy rằng ban đầu anh tiếp cận em là có mục đích xấu, nhưng mà bây giờ không giống. Em phải cho anh cơ hội sửa sai chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]