Chương trước
Chương sau
Tim Khương Ý đập nhanh như trống bỏi, hết nhìn tin nhắn lại nhìn Tần Thanh Tiêu, trên mặt toàn là sự bối rối.

Trước đây cô còn chưa dám nghĩ về gia cảnh Tần Thanh Tiêu, khi Tần Thanh Lam xuất hiện cô mới tự hỏi, có phải cha mẹ anh sẽ thấy không vừa mắt cô không, đủ loại tiêu cực đều có.

Vậy mà, mẹ của Tần Thanh Tiêu rất hiền hòa.

“Mẹ còn nghĩ con sẽ ế cả đời đó, đồ kén chọn!”

“Con bé tên gì? Bao nhiêu tuổi? Quen lâu chưa?”

“Mẹ phải nói với cha con ngay bây giờ!!!”

Một loạt tin nhắn rất nhanh đã được gửi đến, Khương Ý xấu hổ đưa điện thoại cho anh, không dám đọc tiếp, hai gò má nhuộm màu hồng đào đáng yêu.

Tần Thanh Tiêu thấy cô ngại ngùng thì cười hỏi:

“Không suy nghĩ lung tung nữa nhé?”

“Được rồi, em biết rồi, anh không cần nói gì hết.”

Sự giận dỗi vô tình của Khương Ý trở thành chất xúc tác cho tình cảm của họ, trực tiếp nhảy cóc tới bước ra mắt gia đình anh.

Đương nhiên, đây chỉ là mong muốn của bà Tần, Khương Ý hiện tại chưa có ý định gặp mặt phụ huynh gì cả.

Tần Thanh Tiêu bận rộn trả lời tin của mẹ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Mà Tần Thanh Lam đứng ngoài cửa hồi lâu cũng không ai quan tâm, chỉ có thể dùng dằng trở về phòng làm việc.

Tần Thanh Tiêu đưa cơm cho bạn gái xong liền tuân thủ quy tắc ở công ty không được quá gần gũi mà Khương Ý đặt ra, anh trở về chỗ của mình để dùng bữa.

Tần Thanh Lam dùng đũa chọc chọc vào thức ăn, bực bội ra mặt.

“Em có ý kiến gì à?” Tần Thanh Tiêu hơi chau mày. “Đừng vọc nữa, ăn uống cho đàng hoàng.”

Cô gái nhỏ vừa há miệng nhai thức ăn một cách thô lỗ vừa nói:

“Sao anh lại có bạn gái mới vào lúc này chứ?”

“Vậy em nói thử, tại sao không được?”

“Thì chị Phù Nguyệt…”

Đột nhiên nói hớ, Tần Thanh Lam vội vàng ngậm miệng rồi đổi chủ đề:

“Dù sao em cũng không thích chị gái vừa rồi.”

“Em không biết gì về Khương Ý, còn chưa nói chuyện quá năm câu đã ghét bỏ cô ấy là phiến diện.”

Tần Thanh Tiêu ăn xong phần của mình rồi mà em họ vẫn còn ngồi nhai thịt.

“Thanh Lam, anh hy vọng em có thể tôn trọng người mà anh chọn. Cô ấy là bạn gái của anh, tương lai sẽ trở thành chị dâu của em.”

“Anh thật sự thích chị ta hả? Em không hiểu, cách đây vài tháng anh vẫn còn bảo là nhớ chị Nguyệt mà!” Tần Thanh Lam rốt cuộc bốc hỏa: “Chỉ còn hai tuần nữa thôi chị ấy sẽ trở về, anh biết đúng không? Nếu biết rồi thì…”

“Thì sao?”

Giọng Tần Thanh Tiêu lạnh xuống vài phần:

“Phù Nguyệt trở lại cũng không liên quan đến anh.”

Ban đầu Tần Thanh Tiêu còn hoài nghi động cơ Tần Thanh Lam đến chỗ mình, và rồi thái độ của cô nàng đã khiến mọi chuyện được phơi bày.

“Nếu em muốn ở Nam Thành dạo chơi, du lịch thì anh rất chào đón. Còn định phá rối thì trở về đi!”

Nói đến cuối cùng, giọng của Tần Thanh Tiêu hoàn toàn không còn độ ấm.

Cả người Tần Thanh Lam run rẩy, vừa tức thay Phù Nguyệt vừa ấm ức:

“Không nói đến chị Nguyệt, giờ em hỏi anh, em quan trọng hơn hay chị ta quan trọng hơn?”

“Em nhất định phải ép anh chọn?”

“Phải! Anh chọn đi, em hay…”

Tần Thanh Tiêu cười gằn:

“Vậy anh chọn Khương Ý.”

Quá khứ, anh có thể yêu thương cưng chiều Tần Thanh Lam vì cô bé đã mất mẹ từ trong một vụ tai nạn nghiêm trọng. Con bé thiếu tình thương của mẹ nên được cưng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ương bướng một chút thì mọi người có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Chỉ là, Tần Thanh Lam đang đi quá xa.

Bàn tay đang cầm đũa của Tần Thanh Lam buông thõng, hai mắt nhanh chóng ngấn lệ:

“Anh họ, anh vì một người xa lạ mà đuổi em sao?”

“Em dọn đồ rồi đi hay anh gọi người tới giúp em đóng gói đồ đạc riêng?”

Sắc mặt Tần Thanh Tiêu không đổi, lúc này Tần Thanh Lam mới biết bản thân đưa cái miệng đi xa quá, vội vàng khóc lóc nói:

“Em xin lỗi, anh đừng đuổi em về nhà mà. Cha đi công tác rồi, em trở về chỉ có một mình sẽ rất buồn…”

Trong nhà Tần Thanh Lam chỉ còn hai người, cũng là chú ba của anh và em họ của anh.

Tần Thanh Lam vừa du học trở về nhưng không được ở bên cạnh gia đình, cha của cô nàng luôn chìm đắm trong công việc.

Thấy Tần Thanh Lam im lặng rơi nước mắt, hai hàng lệ chảy dài trên gò má, Tần Thanh Tiêu hơi mềm lòng:

“Ở lại cũng được, chú ý không thể chọc giận anh và bạn gái của anh, tự kiểm điểm bản thân, em làm được không?”

“Được ạ…”

Tay trắng mềm quệt quệt nước mắt, Tần Thanh Lam bị mắng mấy câu hơi nặng một chút đã uất ức tới nỗi phát khóc, miệng trở nên nhạt toẹt, cơm trưa cũng không ăn nổi nữa.

Khương Ý thì trái ngược, bởi vì cơm ở nhà hàng mà cô thích, món ăn cũng hợp khẩu vị của cô nên cô dọn sạch trong vòng mười phút, bụng no căng.

Từ hôm đó về sau, mỗi lần Tần Thanh Lam nhìn thấy Khương Ý đều sẽ gật đầu chào, trông ngoan hơn hẳn.

Mọi người trong công ty thì biết người phụ nữ bị đồn đãi với sếp chính là em họ của sếp, ai nấy đều cười hề hề giả ngu, không dám hé miệng bàn tán nửa chữ.

Cuộc sống nửa tháng ấy trôi qua êm đềm và nhẹ nhàng.

Chỉ là có sự xuất hiện của Tần Thanh Lam, Tần Thanh Tiêu nhiều lần đưa Khương Ý về chỗ anh đều bị cô nàng khéo léo chen vào, muốn làm gì đó thân mật cũng khó.

Tần Thanh Tiêu vừa mới cởi áo ngoài Khương Ý ra, Tần Thanh Lam ở phòng khách liền hát hò nhảy múa, cố tình tạo tiếng động cho họ nghe.

Nửa đêm, Tần Thanh Lam cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, cứ đi tới đi lui, dép phát ra âm thanh lẹp bẹp.

Tần Thanh Tiêu thì không mấy quan tâm, nhưng Khương Ý nghe thấy phiền, anh có hôn có sờ thế nào cô cũng không động tình.

“Em nghĩ anh có nên mua vài lọ bôi trơn…?”

“Bỏ đi, em thật sự không thấy hứng thú gì.”

Dục vọng của anh cao hơn cô, việc kiềm chế cũng khó khăn hơn nên cô khá nhàn nhã mà nằm ra giường, thoải mái duỗi người:

“Ui cha, em họ anh còn ở chỗ này thì chúng ta không làm là được, cũng đâu mất cái gì đâu.”

Tần Thanh Tiêu: “...”

Anh phải lập tức đuổi con nhóc kia đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.