Người đàn ông cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, chỉ thấy cô mỉm cười lịch sự:
“Không cần đâu, cảm ơn Tần tiên sinh.”
“Vậy mà còn nói không giận anh?”
Ngay cả ba chữ “Tần tiên sinh” cũng đã ra khỏi miệng rồi, chắc chắn cô đang rất khó chịu.
“Hôm qua anh đưa em về xong thì nhận được điện thoại của Thanh Lam, con bé vừa tới Nam Thành, tính cách có phần… nghịch ngợm. Cả buổi tối anh phải nhắc nhở, dạy dỗ con bé cư xử sao cho đúng mực ở công ty, không nghĩ tới lại làm em hiểu lầm.”
Khương Ý lạnh mặt:
“Cả ngày hôm nay em đã nghĩ anh là một tên khốn nạn đấy có biết không? Em còn mắng anh hơn trăm lần trong lòng.”
“Xin lỗi, anh nên nói với em về sự hiện diện của con bé sớm hơn.”
Anh nhận lỗi ngay lập tức, mặt còn lộ ra vẻ áy náy:
“Em đừng giận anh.”
Lúc ấy Tần Thanh Tiêu muốn xem Khương Ý ghen tuông sẽ có phản ứng như thế nào, lại quên mất cô vốn nhạy cảm với những chuyện như thế này, cô sợ bị phản bội.
Tần Thanh Tiêu nắm lấy tay cô, tay anh rất mềm, cũng rất ấm.
Anh tự trách bản thân:
“Khương Ý, anh biết sai rồi, sẽ không có lần sau đâu. Em muốn ăn gì? Anh đưa em ra ngoài ăn.”
Khương Ý nhìn người đàn ông bên cạnh mình, vẫn là dáng vẻ như trước đây, nhưng trong ánh mắt đã có thêm vài phần dịu dàng. Cô hé miệng, cơn tức trong lồng ngực đã vơi đi phần nào:
“Đặt cơm về đi, giờ không tiện ra ngoài.”
Tần Thanh Tiêu rút điện thoại ra, ngồi bên cạnh Khương Ý hỏi xem cô thích nhà hàng nào, sau đó gọi mấy món mà cô sẽ thích. Ở chung một thời gian, anh biết rõ khẩu vị của cô hơn ai hết.
Đồng nghiệp của Khương Ý có người vẫn chưa quen được với hình ảnh này, sếp Tần kiêu ngạo đột nhiên biến thành cún con ngoan ngoãn, làm họ phải cảm thán:
“Khương Ý thật sự có bản lĩnh huấn luyện đấy.”
Mọi người còn cho rằng trong mối quan hệ này, người chịu thiệt là Khương Ý, người dưới cơ cũng là Khương Ý.
Nhưng thật ra Tần Thanh Tiêu muốn bắt đầu trước, cô chỉ tiếp nhận tình cảm của anh chứ không hề theo đuổi anh.
Khương Ý tựa lưng vào ghế, vừa xoay bút vừa nhìn ra cửa, thấy Tần Thanh Tiêu đã đặt cơm, cô nói:
“Đặt cho cả em họ của anh nữa kìa.”
Cô gái mặc váy công sở với dáng người thướt tha bên ngoài chính là Tần Thanh Lam, cô nàng vẫn đang dùng ánh mắt hằn học quan sát mọi nhất cử nhất động của Khương Ý.
Tần Thanh Tiêu thở dài trong lòng, từ nhỏ Tần Thanh Lam đã sống chung nhà với anh, sau này trưởng thành mới đi du học và tách ra riêng, cho nên anh xem con bé không khác gì em gái ruột.
Anh không thể mặc kệ Khương Ý và Tần Thanh Lam, khẽ nói:
“Tính tình của con bé là do bị chiều hư mà nên, rất khó sửa trong ngày một ngày hai, em đừng để tâm.”
“Không sao.”
Khương Ý giận thì giận, nhưng cảm thấy Tần Thanh Lam nói cũng không sai.
Cô và Tần Thanh Tiêu chưa kết hôn, giờ đã gọi chị dâu, sau này chia tay thì xấu hổ chết.
Khương Ý còn chưa định tiến xa với Tần Thanh Tiêu thì vật cản cũng xuất hiện rồi, không biết nên nói do số phận trêu đùa hay nghiệp báo kiếp trước nữa.
Từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, con đường học tập, tình duyên của Khương Ý khá suôn sẻ, cô có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng mọi chuyện thay đổi từ lúc cô và Hoàng Cảnh Hiên về chung một nhà, ly hôn xong thì càng tồi tệ hơn.
Hình như chỉ cần là phụ nữ có liên quan đến Hoàng Cảnh Hiên hay Tần Thanh Tiêu thì tám, chín mươi phần trăm họ sẽ ghét cô.
Do tự thân cô xui xẻo ư? Không, chị quản lý vẫn rất yêu quý cô, trưởng phòng nhân sự đều khen cô mà. Cô gặp vận rủi đều do đàn ông cả!
Khương Ý càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng quay sang trút giận lên người Tần Thanh Tiêu. Cô liếc anh bằng ánh mắt hình viên đạn, cảnh cáo:
“Hôm nay là em họ, ngày mai có nhảy ra một người chị họ gây sự với em hay không vậy? Tần Thanh Tiêu, em nói thẳng cho anh biết, nếu gia đình anh gây khó dễ thì chúng ta chia tay. Em tuyệt đối không mặt dày mày dạn bám lấy anh.”
Chân mày người đàn ông hơi nhíu, giọng không vui:
“Em có thể đừng nhắc hai từ chia tay không?”
Mỗi lần nghe cô nói vậy, lại nghĩ tới chuyện tách ra, anh liền thấy tức ngực.
“Nếu cha mẹ của anh không thích em thì sao?” Khương Ý hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Anh xuất thân cao quý lắm đúng không?”
“Cha mẹ anh không phải loại người ấu trĩ như vậy.” Tần Thanh Tiêu chậm rãi nói: “Anh đúng thật tới từ một gia đình thượng lưu có tiếng nên mới ngồi được ở vị trí giám đốc này. Nhưng mà phụ huynh của anh không kén chọn, họ chỉ cần anh hạnh phúc.”
“Thật?”
Khương Ý bán tín bán nghi nhìn anh.
Dựa theo kịch bản, chờ đến lúc bọn họ chuẩn bị tiến tới hôn nhân, cha mẹ anh sẽ nhảy ra ngăn cản!
Người đàn ông xoa đầu cô, cười tới mức nghiêng ngả:
“Trí tưởng tượng của em phong phú thật.”
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ.
Lúc Khương Ý nhìn thấy thứ anh gửi đi là ảnh chụp của mình, cô kinh hãi:
“Anh gửi cái gì vậy?”
“Anh biết trong lòng em vẫn luôn cảm thấy bất an, cho nên bây giờ anh sẽ chứng minh rằng cha mẹ anh là người hiện đại, có học thức, không phải kiểu lấy tiền ức hiếp người khác.”
Khương Ý sợ toát cả mồ hôi tay, cô giật lấy điện thoại của anh, muốn thu hồi tấm ảnh kia nhưng lại nhìn thấy tin nhắn trên màn hình.
“Xinh quá. Thằng quỷ nhỏ, cuối cùng con cũng chịu tìm bạn gái rồi đó à? Khi nào thì dẫn về ra mắt cha mẹ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]