“Em có đói không?”
“...”
“Anh đưa em ra ngoài ăn gì đó nhé?”
Người đàn ông cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, chỉ thấy cô mỉm cười lịch sự:
“Không cần đâu, cảm ơn Tần tiên sinh.”
“Vậy mà còn nói không giận anh?”
Ngay cả ba chữ “Tần tiên sinh” cũng đã ra khỏi miệng rồi, chắc chắn cô đang rất khó chịu.
“Hôm qua anh đưa em về xong thì nhận được điện thoại của Thanh Lam, con bé vừa tới Nam Thành, tính cách có phần… nghịch ngợm. Cả buổi tối anh phải nhắc nhở, dạy dỗ con bé cư xử sao cho đúng mực ở công ty, không nghĩ tới lại làm em hiểu lầm.”
Khương Ý lạnh mặt:
“Cả ngày hôm nay em đã nghĩ anh là một tên khốn nạn đấy có biết không? Em còn mắng anh hơn trăm lần trong lòng.”
“Xin lỗi, anh nên nói với em về sự hiện diện của con bé sớm hơn.”
Anh nhận lỗi ngay lập tức, mặt còn lộ ra vẻ áy náy:
“Em đừng giận anh.”
Lúc ấy Tần Thanh Tiêu muốn xem Khương Ý ghen tuông sẽ có phản ứng như thế nào, lại quên mất cô vốn nhạy cảm với những chuyện như thế này, cô sợ bị phản bội.
Tần Thanh Tiêu nắm lấy tay cô, tay anh rất mềm, cũng rất ấm.
Anh tự trách bản thân:
“Khương Ý, anh biết sai rồi, sẽ không có lần sau đâu. Em muốn ăn gì? Anh đưa em ra ngoài ăn.”
Khương Ý nhìn người đàn ông bên cạnh mình, vẫn là dáng vẻ như trước đây, nhưng trong ánh mắt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470235/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.