Chương trước
Chương sau
Bến xe đông đúc, một bóng người cao gầy mặc váy dài màu rượu đào với làn da trắng sáng đứng nghiêng đầu quan sát xung quanh, lúc nhìn thấy Tần Thanh Tiêu, cô gái lập tức nở nụ cười tươi rói.

Tần Thanh Tiêu bước tới chỗ người nọ, vẻ mặt bất đắc dĩ đưa tay ra xách vali giúp rồi nói:

“Sao trở về không nhắn trước cho anh một tiếng?”

“Người ta muốn tạo bất ngờ đó, anh không vui hả?”

“Anh hiện tại có nhiều chuyện cần xử lý…”

Nói tới đây, Tần Thanh Tiêu dừng lại.

Hai người nhanh chóng lên xe trở về nhà, suốt quãng đường đi cô gái không ngừng hỏi thăm anh đủ điều.

“Từ lúc em đi du học tới giờ đã bao lâu rồi nhỉ? Sao anh vẫn chưa có bạn gái? Hai bác chắc đang gấp gáp lắm phải không?”

“Không gấp.”

Tần Thanh Tiêu chỉ nói hai chữ, cũng chẳng biết anh đáp câu hỏi nào của cô gái, là câu thứ hai hay câu cuối cùng.



Ngày hôm sau, Khương Ý tự mình tới công ty vì Tần Thanh Tiêu nói có việc.

Thấy mọi người nhìn chằm chằm, cô hỏi:

“Hôm nay tôi tới sớm mà, đâu có trễ giờ làm đâu, sao thế?”

“Đáng thương quá đi mất.” Đồng nghiệp vỗ vỗ vai cô: “Khương Ý, đừng buồn nhé, đàn ông càng nhiều tiền càng như vậy.”

Từ phản ứng trên mặt Khương Ý, có thể thầy cô còn chưa biết gì.

Một người tốt bụng kể lại toàn bộ sự việc:

“Sáng nay sếp đưa theo một cô gái tới công ty, còn phân phó cho người ta làm thư ký đó.”

Trong lòng Khương Ý hơi dao động nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

“Công việc của anh ấy nhiều, cần người hỗ trợ rất bình thường mà.”

“Thư ký riêng là nữ, hơn nữa vô cùng xinh đẹp, chân dài da trắng mà bình thường hả? Cô bao dung thật đó, gặp tôi thì nổi điên ngay rồi.”

“Mọi người đừng vội kết luận.” Nụ cười của Khương Ý vẫn không đổi, nội tâm thì đã loạn cào cào.

Tối hôm qua cô dành thời gian nói chuyện với mẹ nhiều hơn nên không gọi điện thoại cho Tần Thanh Tiêu, sáng ra anh cũng chủ động nhắn bảo sẽ tới công ty sớm. Mọi thứ vẫn diễn ra như thường, sao bỗng nhiên lòi ra một thư ký riêng vậy?

Cô đặt túi xách xuống, ngồi thừ người tại chỗ rất lâu.

Bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu, chẳng lẽ phải kết thúc nhanh như vậy sao? Nói không buồn, không để ý thì là giả vờ.

Khương Ý siết chặt cây bút trên tay, những dòng chữ chạy trên màn hình bay tán loạn, cô không thể tập trung nổi, trong đầu toàn là hình ảnh của Tần Thanh Tiêu và thư ký mà đồng nghiệp nói.

Cô rút điện thoại ra, gửi tin nhắn cho anh.

Tạm thời làm rõ vấn đề trước.

“Thanh Tiêu, có chuyện gì anh quên nói với em không?”

“?”

Anh chỉ gửi lại một dấu đơn giản như vậy, sau đó chừng vài phút, khi Khương Ý đang nghĩ phải nhắn gì, điện thoại rung lên.

“Cô là gì ai mà gọi hai chữ Thanh Tiêu thân thiết vậy?”

Mí mắt Khương Ý hơi giật, lập tức biết người bên kia không phải Tần Thanh Tiêu, mà là thư ký mới của anh.

Lồng ngực bỗng nhiên thắt lại, cơn đau tức chạy khắp toàn thân cô, truyền tới ngón tay làm cho đầu ngón tay phát run.

Khương Ý không trả lời, đặt điện thoại sang một bên rồi hít sâu vài hơi để điều chỉnh tâm tình của mình.

Cô nheo mắt nhìn tài liệu trên bàn, thấy còn chưa tan tầm, cô vùi đầu vào xử lý chúng.

Đến giờ cơm trưa, cô không nhúc nhích mà ngồi chống cằm suy nghĩ. Người cầm điện thoại Tần Thanh Tiêu được đặc cách làm thư ký tạm thời đó là người con gái anh yêu sao? Là bạn gái cũ mà anh chưa thể quên?

Đang thả hồn theo mây gió, bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc:

“Ý Ý, em ra đây một lát.”

Khương Ý quay đầu lại, không biết từ bao giờ, Tần Thanh Tiêu đang đứng ở cửa nhìn cô, vẻ mặt lo lắng.

Cô chậm rề rề đứng lên, người còn ngồi trong văn phòng đều quay đầu quan sát kịch hay, tò mò đến nỗi nhổm người dậy, rướn cao cổ mà nhìn.

Tần Thanh Tiêu thấy Khương Ý im lặng tiến tới chỗ mình thì thấp giọng giải thích:

“Vừa rồi anh để điện thoại trên bàn và đi vệ sinh, không kịp trả lời tin nhắn của em.”

“Ừ.”

Thái độ của Khương Ý lạnh lùng còn hơn lần đầu họ gặp mặt.

Cô đang giận.

“Hôm qua anh…”

Tần Thanh Tiêu chưa kịp nói hết câu, một bóng người đột nhiên đi tới, thân thiết mà ôm chặt cánh tay anh:

“Thanh Tiêu, đưa em đi ăn trưa nhé?”

Hai mắt Khương Ý dừng trên đôi tay mềm mại của cô gái kia, thấy bạn trai bị người ta ôm, cô chẳng những không nổi điên còn cười:

“Anh bận rộn quá nhỉ?”

Nụ cười thường ngày vẫn mang theo sự dịu dàng, nay đã biến thành ghét bỏ.

Tần Thanh Tiêu vội vàng túm lấy tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng rồi hỏi:

“Em ghen à?”

Cô thư ký xinh đẹp bị anh đẩy ra xa, hai mắt mở to hết cỡ mà nhìn cảnh tượng này.

Khương Ý không nói, chỉ dùng sức muốn thoát khỏi cái ôm của Tần Thanh Tiêu. Cô càng vùng vẫy anh càng giữ chặt hơn:

“Không chịu mở miệng phải không? Hay là ngại ở đây nhiều người không tiện nói chuyện? Để anh ôm em về phòng làm việc.”

Dứt lời, người đàn ông bỗng nhiên vác cô lên vai. Bởi vì Khương Ý giãy giụa, anh không thể bế cô được.

“Tần Thanh Tiêu, buông ra!” Khương Ý nắm tóc người đàn ông, tức đến nỗi thở hổn hển: “Uổng công tôi tin tưởng anh, tên khốn kiếp!”

Tần Thanh Tiêu không nghĩ tới cô sẽ hung hăng như thế, vội vã hô lên:

“Cô ấy là em họ của anh! Đừng kéo nữa, sẽ hói mất!”

Toàn thân Khương Ý như bị đóng băng, trong đầu ong ong hai chữ “em họ”.

Cái khỉ gì vậy? Rõ ràng vừa nãy có thể giải thích chỉ bằng một hai câu đơn giản, vậy mà anh không làm, còn cố tình để cô hiểu lầm và nổi điên lên? Cố tình để cô ghen?

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thanh Tiêu bị người ta túm đầu, Tần Thanh Lam đứng bên cạnh sốc đứng hình:

“Anh, anh có bạn gái khi nào thế?”

Tần Thanh Lam hoang mang vô cùng.

Vốn dĩ cô nàng và Phù Nguyệt là chị em tốt, cho nên vừa học xong, cô nàng lập tức chạy tới Nam Thành tìm Tần Thanh Tiêu để thám thính tình hình. Vậy mà anh lại… có bạn gái mới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.