Khương Ý nói một tràng dài, nói mà nước miếng như tung bay. Cô phải chỉnh đốn cái thói quen sinh hoạt xấu của Tần Thanh Tiêu, nếu không, người chịu khổ chắc chắn là cô.
Thục nữ như cô, kể cả khi thấy chồng cũ dây dưa với người phụ nữ khác còn chưa văng tục, vậy mà người đàn ông đối diện có thể chọc cho cô vượt quá giới hạn.
“Mẹ nó, Tần Thanh Tiêu, anh cai nghiện cho em!”
Khóe môi Tần Thanh Tiêu khẽ giật.
“Một tuần anh chỉ được phép chạm vào em tối đa ba lần thôi!”
Dứt lời, không để cho người đàn ông phản đối, cô đã xoay người đi.
Rầm.
Cửa bị dập mạnh, Tần Thanh Tiêu đứng tại chỗ đờ đẫn nhìn trần nhà.
Sau đó, anh không kìm được mà lấy điện thoại ra, ấn số của Hà Tuấn Khang.
“Tuấn Khang, đàn ông bình thường một tuần chỉ làm hai đến ba lần à?”
“Cậu hỏi khùng điên gì thế?”
“Trả lời tôi đi đã, một tuần bảy tám lần là mắc bệnh sao?”
“Không… không hẳn.”
Hà Tuấn Khang bỗng nhiên bị hỏi về chuyện nhạy cảm này, vô cùng mất tự nhiên mà đáp trả:
“Đó là tần suất trung bình, sẽ có những người ham muốn cao hơn thì nhiều hơn thôi.”
“Vậy cậu một tuần…?”
“Ông đây chưa có bạn gái, hỏi cái chó gì tàn nhẫn thế hả?”
Hà Tuấn Khang cảm thấy bạn tốt đang khoe khoang, tức muốn nổ cả phổi.
Tút tút.
Hắn giận dữ, trực tiếp ngắt điện thoại.
Trong một khắc hoang mang, Tần Thanh Tiêu quên mất hiện tại Hà Tuấn Khang vẫn còn độc thân, hỏi cái này khác gì chọc vào chỗ đau của người ta.
Anh khẽ thở dài, trở về chỗ ngồi liền mang ảnh Khương Ý ra nhìn một chút. Đây là tấm ảnh anh chụp được lúc mới quen biết cô, khi cô ngủ quên trên bàn làm việc. Lúc ấy anh vô thức lia camera về phía khuôn mặt cô, lưu giữ lại hình ảnh dịu dàng nhất và xinh đẹp nhất của cô.
Có thể là vì còn chưa làm quen với việc có bạn gái mới, thỉnh thoảng anh sẽ nhớ tới Phù Nguyệt.
Mối tình đầu thường để lại nhiều kỷ niệm khó quên trong lòng đàn ông, không cần biết còn yêu hay không, chỉ là nhớ tới chuyện cũ rồi cảm thán mà thôi.
Tần Thanh Tiêu nói được làm được, những thứ liên quan tới Phù Nguyệt đã bị anh vứt hết, thay vào đó, anh tập trung hơn vào mối tình hiện tại.
Khương Ý chịu nhiều tổn thương từ người cũ nên anh cần phải quan tâm cô, chăm chút cô cẩn thận, như vậy mới có thể giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng mang tên bị phản bội.
…
Mặc dù Khương Ý nói rằng không được đến quá gần khi ở công ty nhưng Tần Thanh Tiêu quên mất, lúc ở dưới sảnh tầng một, vừa nhìn thấy cô đi từ thang máy ra thì anh đã bước tới trước, dang tay định ôm cô.
Khương Ý dùng ánh mắt hình viên đạn cảnh cáo anh, làm tay anh chững lại giữa không trung. Anh nở một cụ cười gượng gạo:
“Thói quen rồi.”
Khương Ý chịu thua, nhớ tới những lời bàn tán gần đây trên vòng bạn bè, cô có lòng tốt nói cho anh biết:
“Mọi người đồn rằng anh giật vợ người khác, anh cũng không để ý?”
Đối với mấy tin đồn ngu ngốc này, Tần Thanh Tiêu tỏ vẻ không quan tâm:
“Anh độc thân, em cũng độc thân thì sợ gì? Chúng ta yêu đương hợp pháp.”
Một phần là vì Tần Thanh Tiêu thể hiện tình cảm với Khương Ý nhiều hơn nên ở công ty, mọi người đã đổi đối tượng công kích sang anh thay vì cô. Nhưng mà chỉ dám nói sau lưng, dùng tài khoản giả lên mạng đăng bài chửi mắng, chứ không ai to gan đến nỗi lộ mặt thật.
Khương Ý siết chặt túi xách, cảm thấy như vậy thật bất công với Tần Thanh Tiêu và cả cô.
Là người trong cuộc, cô biết rõ chuyện ly hôn của cô không liên quan tới anh. Kể cả khi Tần Thanh Tiêu không xuất hiện, cô với Hoàng Cảnh Hiên cũng kết thúc sớm mà thôi. Nhắc mới nhớ, chẳng rõ là vì lý do gì, hắn đột nhiên biến mất hoàn toàn, chẳng còn chút tin tức nào về hắn nữa.
Hai người ngồi vào trong xe, Tần Thanh Tiêu vừa xoay vô lăng lùi xe vừa hỏi:
“Em đoán xem mẹ em thích anh hay Hoàng Cảnh Hiên hơn?”
“Hả? Anh tò mò chuyện này?”
Sao mà giống con nít vậy nhỉ? Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh rất nghiêm túc:
“Ừ, thật sự rất tò mò mẹ em nghĩ gì về anh.”
“Sự thật sẽ mất lòng, tốt nhất anh đừng tìm hiểu làm gì.” Khương Ý thở dài.
Dù mẹ cô chưa từng lên tiếng phản đối nhưng chắc chắn bà không thích cả hai người. Hoàng Cảnh Hiên hay Tần Thanh Tiêu đều giống nhau, đều có khả năng sẽ làm tổn thương cô.
Ván cược với Hoàng Cảnh Hiên năm đó, cô thua rất đậm.
Bây giờ cô đặt hết những thứ còn sót lại vào ván cược mới, chỉ hy vọng Tần Thanh Tiêu kiên trì cùng cô, đừng khiến cô mất cả chì lẫn chài.
Thấy cô im lặng trên đường đến bệnh viện, Tần Thanh Tiêu cũng tự hiểu:
“Mẹ em không thích anh nhỉ? Nên làm thế nào để lấy lòng bà đây?”
“Tặng quà thử xem, em cũng không biết.”
“Vậy… tặng một thằng c.u nhé?”
Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên trêu như vậy, Khương Ý không cho là thật, thuận miệng đáp:
“Cũng được đó, biết đâu có cháu rồi bà sẽ chấp nhận anh ngay.”
“Thật không?”
Hai mắt người đàn ông sâu thẳm, con ngươi đen nhánh phản chiếu một chút ánh nắng chiều và hình bóng của Khương Ý.
Cô trầm tư suy nghĩ hồi lâu, lát sau mới nói:
“Năm mươi năm mươi, em không chắc đâu, chọn cái gì khác thiết thực hơn đi.”
Khương Ý còn lâu mới tính tới chuyện sinh con cho Tần Thanh Tiêu, không phải bây giờ, khi mà cô chưa xác định được là trong lòng anh, người con gái kia hay cô quan trọng hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]