Chương trước
Chương sau
Từ lúc yêu đương với Tần Thanh Tiêu, một tuần Khương Ý đi làm trễ ba lần. Mà lần nào cũng đều do người đàn ông kia hưng phấn quá độ, khiến cho cô ngủ li bì, hoặc là mỏi nhừ hai chân không đi đường bình thường được.

Buổi trưa nghỉ ngơi chưa được mấy phút, cô còn bị Tần Thanh Tiêu gọi lên văn phòng tâm sự. Khương Ý thật sự không chịu nổi nữa, hùng hổ đá cửa đi vào, thẳng tới chỗ anh rồi đập bàn nói:

“Tần Thanh Tiêu, anh có biết đủ không vậy?”

“Sao em lại nổi giận? Có gì từ từ nói.” Người đàn ông thần thanh khí sảng, mặt mày vui vẻ đứng lên, giơ tay về phía cô ý muốn ôm.

Khương Ý hất tay anh ra, đằng đằng lửa giận:

“Từ hôm nay anh phải học cách kiềm chế, ở công ty phải chú ý hình tượng, không phải vấn đề liên quan đến công việc thì không được gọi em, làm phiền em, hoặc là em sẽ nghỉ việc đấy!”

“Vậy thì em nghỉ việc đi.” Lời đe dọa của cô ngược lại rất đúng ý Tần Thanh Tiêu: “Lương ở chỗ này ba cọc ba đồng, còn không bằng ở nhà hưởng thụ.”

“Mấy hôm nay anh cố tình để em đi trễ, cố tình phá công việc của em hả?” Hai mắt cô sắc lạnh như mang theo dao nhọn.

“Về chuyện đó thì em nghĩ sai rồi, anh không cố ý đâu.” Tần Thanh Tiêu thành thật: “Muốn em nghỉ việc là vì sợ em vất vả thôi.”

“Vất vả cũng là em tình nguyện.”

Bởi vì cô biết rõ một khi biến cố xảy ra thì chỉ có thể dựa vào bản thân, không tin được ai cả.

Thấy Tần Thanh Tiêu tới gần định ôm ấp, Khương Ý lập tức lạnh giọng:

“Tránh xa ra, ở công ty duy trì khoảng cách một mét cho em.”

“Đừng mà, sao em lại thế? Ai cũng biết em là bạn gái anh rồi còn gì?”

Người đàn ông bị cô xa lánh thì bày ra vẻ mặt uất ức, tưởng sẽ có tác dụng, ai ngờ hôm nay ý cô đã quyết:

“Không làm nũng, không dùng khổ nhục kế được đâu.”

Khương Ý đứng cách anh một khoảng, ước chừng đã đủ xa để tay anh không táy máy, cô mới nghiêm mặt:

“Có nghe rõ chưa?”

“Được rồi, anh sẽ cẩn thận suy nghĩ lại về lỗi lầm của bản thân. Buổi sáng quá khích là anh sai. Sau này em có thể tiếp tục công việc, anh nhất định không làm phiền em vào giờ nghỉ trưa.”

Tần Thanh Tiêu giống một chú cún con làm sai bị chủ mắng, quặp đuôi lại, ánh mắt vô cùng đáng thương.

Nói bao nhiêu lần rồi vẫn không sửa được cái sự “hoang dâm vô độ” của anh, hôm nay cuối cùng anh cũng thỏa hiệp.

“Tốt, như vậy đi. Nếu không có gì thì em trở về làm việc, buổi chiều anh cùng em tới bệnh viện đón mẹ về nhà.”

Thời gian này bà đã khỏe hơn, bác sĩ cũng phê chuẩn cho bà xuất viện. Từ lúc Tần Thanh Tiêu mua căn hộ chung cư cho Khương Ý đến giờ, bà chưa ghé lần nào, tối nay mới có thể đi xem.

Tần Thanh Tiêu trở thành tài xế riêng đưa đón Khương Ý đi khắp nơi, anh cũng vui vẻ chấp nhận phần công việc này:

“Ừm, vậy lát nữa anh xuống tìm em.”

“Không cần tìm, anh ở dưới nhà xe chờ đi.” Khương Ý đau đầu: “Mỗi lần anh tới phòng làm việc của em, đồng nghiệp đều nháo nhào cả lên.”

“Anh chỉ chờ em thôi mà?” Tần Thanh Tiêu nhíu mày khó hiểu: “Không làm gì cả.”

Đó cũng là vấn đề! Bản thân Tần Thanh Tiêu là sếp lớn có quyền có thế, vẻ ngoài xuất chúng, đứng im một chỗ thôi cũng thu hút ánh mắt người khác rồi, còn tới trước văn phòng của cô lượn lờ, ai mà không chú ý cho được?

Không chỉ làm đồng nghiệp nữ mất tập trung, còn khiến cô thấy ngượng ngùng.

“Nhưng tại sao ở công ty phải luôn cách em một mét? Dù sao chúng ta cũng đã công khai rồi.” Tần Thanh Tiêu khá buồn bực khi bị cô xa lánh: “Một ngày anh tắm ít nhất hai lần, sạch sẽ thơm tho, em còn chê?”

“Không phải chê anh, cả người anh rất sạch sẽ, gọn gàng.”

“Vậy thì tại sao? Trong người anh chứa vi rút, vi khuẩn có hại gì à?”

Khi anh hỏi câu này, đầu Khương Ý bỗng nhiên nảy số cực nhanh:

“Vi rút tà dâm có tính không?”

“...”

“Anh không nói thì thôi, giờ em cảm thấy rất có thể anh đã bị nhiễm loại vi rút đặc biệt nào đó, làm cho ham muốn của anh gấp đôi, gấp ba người bình thường đấy. Hay là gọi điện thoại cho bác sĩ Hà tới khám thử? Để lâu em sợ nó sẽ ăn sâu vào trong xương tủy của anh.”

“...”

Tần Thanh Tiêu nhìn chằm chằm vào bạn gái của mình, không nói được nửa chữ. Trước kia lúc còn mang cái danh tình nhân thì cô nói chuyện còn nể mặt anh một chút, giờ được anh cưng chiều, cái gì cũng không sợ.

Người đàn ông nói qua kẽ răng, thả từng chữ một:

“Anh có dâm dục đến thế à?”

“Có, người bình thường một tuần chỉ hai đến ba lần là đủ, còn anh một tuần bảy ngày anh làm đủ bảy hiệp!”

Càng nghĩ Khương Ý càng tức:

“Anh là cuốn lịch hả, một năm đánh dấu đủ 365 lần mới chịu được?”

Từ lúc bắt đầu cô đã cảm thấy quá sức, chỉ là lúc ấy bệnh nằm viện nên trốn được một thời gian, giờ cô ăn uống ngủ nghỉ điều độ, không bị stress nên rất khỏe mạnh, Tần Thanh Tiêu thấy vậy không buông tha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.