Chương trước
Chương sau
Tin tức về việc Khương Ý đang qua lại với giám đốc Tần nhanh chóng càn quét toàn bộ công ty, thậm chí đã lan truyền tới tai của những người khác, cụ thể là Hoàng Cảnh Hiên.

Hắn không muốn tin cũng phải tin, bởi vì trước cả khi bọn họ ly hôn thì đã có dấu hiệu cho thấy Khương Ý thân thiết quá mức với người đàn ông kia.

Từ lúc chia tay đến giờ, Hoàng Cảnh Hiên chưa ngủ yên được một ngày. Bởi vì hắn còn yêu Khương Ý, bởi vì cảm giác tội lỗi vẫn luôn khiến hắn đau đớn và dằn vặt mỗi đêm.

Tất cả những áp lực, uất ức mà hắn cố đè nén bỗng chốc xông lên tận não, nổ tung.

Hoàng Cảnh Hiên điên cuồng uống rượu, uống đến khi say mèm.

Nửa đêm, điện thoại của Khương Ý rung liên hồi.

Cô nằm trong lòng Tần Thanh Tiêu ngủ ngon lành, hoàn toàn không nghe thấy. Cuối cùng, người bắt máy là anh.

“Khương Ý, em đúng là người phụ nữ độc ác…”

Giọng đàn ông nhè nhè vang lên, vừa nghe đã biết uống rất nhiều.

Tần Thanh Tiêu im lặng không nói nửa chữ, trong lòng sinh ra cảm giác ghen tuông khó chịu. Anh chờ xem chồng cũ của Khương Ý sẽ nói gì, kết quả lại phí thời gian.

“Em nói xem… tên họ Tần đó có gì tốt?” Hoàng Cảnh Hiên đập bàn tức giận rồi gào to: “Rõ ràng em mới là người thay lòng, tôi không sai, tôi không có ngoại tình… Ực…”

Có lẽ là tiếng từ điện thoại hơi ồn, Khương Ý mơ màng mở mắt ra:

“Ai vậy anh?”

“Nhầm số thôi.”

Tần Thanh Tiêu một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, dỗ cô đi ngủ, một tay khác nhanh chóng thao tác, kéo số điện thoại của Hoàng Cảnh Hiên vào danh sách đen.

Rất rõ ràng, Hoàng Cảnh Hiên vẫn luôn nhớ nhung Khương Ý và ôm hy vọng trở về với cô. Tần Thanh Tiêu tuyệt đối không cho phép chuyện ấy xảy ra!

Tuy hai người họ không nói gì nhiều nhưng Hoàng Cảnh Hiên vẫn có thể bắt được một chút âm thanh vọng ra từ di động, hắn càng nghĩ càng đau lòng, ngực thắt lại từng cơn.

Chuyện Hoàng Cảnh Hiên gọi cho Khương Ý vào giữa đêm hôm ấy như một cục đá nhỏ rơi vào trong hồ, chỉ gợi lên một chút gợn sóng lăn tăn rồi biến mất hoàn toàn.



Tần Thanh Tiêu thật sự rất cưng chiều Khương Ý, quần áo giày dép và túi xách, anh tặng không thiếu thứ gì, mỗi ngày đều muốn đưa cô đi sắm sửa thật nhiều đồ đẹp, thiếu điều muốn mở cửa hàng thời trang cho riêng cô.

“Anh hẹn hò kiểu gì vậy? Chỉ biết dùng tiền để đập vào mặt người anh yêu?”

“Nhưng em có thích không? Nói thật lòng!”

“Thích…” Khương Ý khuất phục.

Chết thật, ai mà không thích tiền chứ? Hơn nữa còn là tiền của bạn trai cho, vừa lãng mạn vừa tuyệt vời biết bao nhiêu.

Tần Thanh Tiêu cũng rất tinh tế, sau khi chất đầy căn hộ của Khương Ý với những món đồ mà phụ nữ thích, anh bắt đầu chuyển sang công đoạn học nấu ăn để lấy lòng bạn gái, chỉ vì cô nói đàn ông biết nấu ăn rất hấp dẫn.

Tưởng tượng thì luôn tốt đẹp và hoàn hảo, bắt tay vào làm mới biết năng lực bản thân có hạn.

Tần Thanh Tiêu thích ở chỗ của Khương Ý, sáng nào cũng dậy lục đục nấu cơm cho cô.

“Ý, em nếm thử món canh tình yêu của anh xem?”

Mặn.

Mẹ ơi, ngoài vị mặn ra cô không thể cảm nhận được gì nữa.

Khương Ý bấm vào đùi một cái, cố nuốt hết nước canh trong miệng, sau đó mặt đen như đít nồi nói với anh:

“Thật ra… anh không cần phải miễn cưỡng bản thân như vậy đâu.”

“Không miễn cưỡng.” Tần Thanh Tiêu nhìn thẳng vào cô: “Không ngon hả?”

“Hơi mặn.”

Khương Ý nghiêm túc quan sát anh, chỉ thấy anh loay hoay với mớ gia vị, sau đó hắng giọng, xấu hổ nói:

“Lúc nãy thấy hơi mặn nên anh định bỏ thêm đường, nhưng nhầm sang muối.”

Hai lọ khá giống nhau, chỉ khác màu nắp, chẳng trách lại mặn tới nỗi không thể cứu vãn như vây.

Khương Ý nhanh trí bảo anh vớt rau ra, xối qua bằng nước lọc.

Tần Thanh Tiêu thở dài:

“Anh quả nhiên không có năng khiếu trong chuyện bếp núc.”

Nỗ lực thì có, nhưng hơi ăn hại.

Từ lúc quen biết Tần Thanh Tiêu đến giờ, Khương Ý chưa từng nghĩ có một ngày người đàn ông này sẽ xuống bếp vì cô, nhìn mặt anh buồn buồn, cô vỗ vai anh an ủi:

“Không sao, có tâm là được, thay vì ăn canh thì chúng ta ăn rau luộc. Lần sau nếu muốn nấu cái gì, tôi… em sẽ dạy anh.”

Cô đưa tay giúp người đàn ông lau đi mồ hôi trên trán, trong giây phút ấy, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh của Hoàng Cảnh Hiên.

Hoàng Cảnh Hiên cũng từng vì cô mà học nấu ăn như thế này, mặt mày đổ đầy dầu và mồ hôi còn săn sóc nói:

“Ở trong bếp nóng nực lắm, em ra ngoài đi để anh làm cho.”

Giữa họ có một chút sự khác biệt nhỉ? Mới qua một thời gian ngắn, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được Hoàng Cảnh Hiên.

Khương Ý vô thức hỏi Tần Thanh Tiêu:

“Em giống bạn gái cũ của anh lắm à? Có phải thỉnh thoảng, anh sẽ nhìn nhầm em thành cô ấy không?”

Cô cũng vậy, Tần Thanh Tiêu cũng thế, cho dù hết yêu nhưng ký ức tốt đẹp vẫn còn lưu lại trong đầu họ, không thể nói quên là quên. Cô chỉ muốn xem xem anh sẽ nói dối, hay thành thật với cô.

Tần Thanh Tiêu khép mắt lại, lúc mở mắt ra, anh không ngần ngại mà thừa nhận:

“Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì em khá giống cô ấy, ban đầu anh thường hoa mắt nhận lầm, nhưng bây giờ và sau này chắc chắn sẽ không.”

Anh bỗng nhận ra cái gì, tức giận hỏi:

“Đừng nói là em nhớ chồng cũ nha?”

“Giống nhau thôi mà.” Khương Ý hơi xấu hổ nhìn anh.

Hai người nhìn nhau chăm chú, Tần Thanh Tiêu ấm ức mà nói:

“Em làm anh đau lòng quá, không muốn nói chuyện với em nữa đâu.”

“Anh ghen hửm?”

“Nếu anh nhớ bạn gái cũ, em có ghen không?”

“Đương nhiên là… không.” Khương Ý trêu tức: “Sao phải ghen?”

“Anh giận thật đấy!”

“Hôn một cái xem như huề nhé?” Khương Ý vòng hai tay qua cổ anh, khẽ nói.

Nghe giọng nói mềm mại của cô, Tần Thanh Tiêu không giữ nổi khuôn mặt nghiêm túc, lập tức xìu xuống:

“Làm một nháy đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.