Tần Thanh Tiêu dùng hết sức mà ôm chặt người trong lòng, không biết từ lúc nào, anh cảm thấy Khương Ý lúc buộc tóc rất xinh đẹp, dùng son màu nâu đất cũng vô cùng phù hợp.
“Khương Ý, cảm ơn em đã không ghét bỏ tôi.”
Tự anh còn thấy bản thân quá đáng khi mang cô ra làm thế thân, vậy mà cô vẫn nguyện ý bỏ qua việc này, không biết nên nói cô rộng lượng hay ngốc nghếch.
Khương Ý tựa đầu vào bờ vai rộng của Tần Thanh Tiêu, trong lòng hiểu rõ, mặc dù đồng ý cho anh một cơ hội, nhưng cô không hề nói yêu anh, còn phải xem biểu hiện sắp tới của anh như thế nào mới được.
Ngộ nhỡ, người yêu cũ vừa về, anh liền trở mặt với cô thì sao?
Khương Ý mới nghĩ tới đây, còn chưa nhắc nhở, Tần Thanh Tiêu đã chủ động nói:
“Em không thích bức ảnh cũ kia thì tôi sẽ vứt đi, trong nhà có cái gì em không vừa mắt, em cũng có thể nói, tôi lập tức đổi mới.”
Tần Thanh Tiêu ngoan ngoãn và chủ động đến nỗi làm cho Khương Ý hoài nghi mình đang nằm mơ. Cô không nhớ trong nhà Tần Thanh Tiêu có những gì, cũng không biết cái nào sẽ liên quan đến người cũ của anh, chỉ biết tấm ảnh kia khiến cô bận tâm nhất.
Từ ban đầu hai người đến với nhau chỉ vì lợi ích và nhu cầu riêng, bây giờ nảy sinh tình cảm rồi, thái độ của họ cũng khác trước rất nhiều. Khương Ý dịu dàng hơn với Tần Thanh Tiêu, không còn tỏ ra xa cách với anh.
Tần Thanh Tiêu không cần phải làm gì nhiều, cô chỉ mong anh thu dọn những mảnh vỡ trong tim trước khi cô bước vào đó mà thôi. Như vậy, cô sẽ không bị đau, không chảy máu.
Khương Ý vỗ nhẹ vào vai anh, ý bảo anh có thể buông cô ra, sau đó mới nói:
“Trong tủ lạnh có nước chanh, anh uống một chút cho tỉnh rượu. Lần sau không nên cậy mạnh, say đến nỗi mất ý thức như vậy nữa, hiểu chưa?”
“Ừm.” Người đàn ông xúc động gật đầu: “Cảm ơn em.”
Khương Ý không phải tảng đá lạnh lẽo không tình người, cô cũng biết lo lắng cho anh, quan tâm anh.
Tần Thanh Tiêu khó giấu được sự vui vẻ trong đáy mắt, cứ ôm dính lấy cô từ bếp ra tới phòng thay đồ.
“Anh buông ra đi, làm như chưa được ôm bao giờ ấy? Nhanh lên, trễ giờ làm rồi!”
“Không buông!”
“Tần Thanh Tiêu, buông ra! Anh có cần phải thế không hả?”
“Em không hiểu đâu.” Tần Thanh Tiêu ôm càng chặt hơn, nặng nề nói: “Em không hiểu…”
Khó khăn lắm anh mới có thể đưa ra quyết định quên đi Phù Nguyệt và theo đuổi cô, vậy mà cô từ chối anh một cách thẳng thừng và vô cùng tàn nhẫn. Lúc đó anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, rằng anh không xứng để cô cho anh một cơ hội, là anh quá tồi tệ hay sao?
Hai ngày liên tiếp, anh không dám đối mặt với cô, sợ nghe thấy những lời khó nghe hơn từ cô, chỉ biết mượn rượu giải sầu! Ai biết say một giấc tỉnh dậy, thái độ của cô thay đổi hoàn toàn.
Anh sợ mình còn đang nằm mơ, sợ buông tay rồi thì ảo tưởng sẽ tan biến.
“Làm ơn, xin anh đấy!” Khương Ý bị anh ghì chặt eo, có chút bất lực.
Tần Thanh Tiêu như là cao dán chó, dính vào người Khương Ý rồi thì gỡ không ra.
Ôm thì cũng thôi, Khương Ý miễn cưỡng chịu được, nhưng Tần Thanh Tiêu cứ đè cô ra hôn, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, tham lam, lưu luyến di chuyển khắp nơi.
“Ưm…”
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cuối cùng bị Tần Thanh Tiêu đè ở trên giường.
Nhìn đồng hồ, lại nhìn người đàn ông bắt đầu cởi quần áo, Khương Ý tức đến nỗi khó thở. Tần Thanh Tiêu điên rồi!
Hai người loay hoay cả buổi, cuối cùng tới trưa mới chậm rì rì tới công ty. Khương Ý tích thẻ nhân viên vào máy chấm công, buồn bực quay sang liếc người đàn ông mặc tây trang chỉn chu bên cạnh:
“Vừa lòng anh chưa?”
“Không sao đâu, chỉ là đi trễ thôi mà.”
Trước khi khởi hành đi du lịch, mọi người cũng chịu khó tăng ca làm thêm liên tục rồi, bây giờ trở về, việc không nhiều lắm.
Nhưng mà Khương Ý là người có trách nhiệm, cô ghét đi làm trễ! Trễ hẳn hai tiếng thì càng khó xử với đồng nghiệp!
Trên mặt Khương Ý viết rõ hai chữ bất mãn, bị anh nhìn ra:
“Em có giám đốc chống lưng, ai dám nói gì em?”
Khương Ý chẳng rõ thân phận thật sự của Tần Thanh Tiêu là gì, nhưng đến cả phó giám đốc anh còn đuổi việc được, đúng là không sợ trời không sợ đất. Bởi vì bị Tần Thanh Tiêu chèn ép, Hàn Khúc đã chủ động nộp đơn xin nghỉ việc và đưa cả Khương Di rời khỏi công ty.
Mà mọi người bây giờ đều biết bạn gái bí ẩn của giám đốc Tần là Khương Ý, có anh lù lù ở đó, những lời bán tán khó nghe bỗng nhiên biến mất sạch.
Bầu không khí xung quanh Khương Ý trở nên khác trước, cực kỳ sạch sẽ.
Cho dù cô đi trễ mấy tiếng, đồng nghiệp cũng niềm nở với cô:
“Chị Ý, chị không uống cà phê, vậy có thích trà sữa không? Hay là trà đào, trà chanh?”
“Không cần…”
“Em mua cho cả phòng làm việc, chị đừng từ chối mà.”
Khương Ý bị ánh mắt nóng rực của mọi người nhìn mà mặt như sắp thủng chục lỗ, cô cười mất tự nhiên:
“Thật sự không cần đâu, hay là như vậy, mọi người uống gì cứ nói, để chị trả.”
“Sao được chứ? Bình thường chị giúp đỡ bạn bè nhiều lắm rồi, em mời chị một ly nước là lẽ đương nhiên, ha ha.”
Nhìn xem, ai nấy đều là nô lệ của tư bản.
Trước đây rất nhiều người hùa theo Khương Di bắt nạt cô, giờ biết cô bay lên cành cao thì thay đổi 180 độ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]