Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy màn hình điện thoại của Tần Thanh Tiêu vậy mà để ảnh của mình, trái tim Khương Ý không khỏi đập nhanh hơn.

Cô nhặt di động đặt lên bàn rồi ngồi xổm bên cạnh nhìn Tần Thanh Tiêu đang ngủ trên sofa, lông mi của người đàn ông hơi rung động, môi hé mở lẩm bẩm tên cô.

“Anh… thật sự biết cách làm người khác xao xuyến đấy.”

Cô vốn nghĩ anh sẽ gọi tên người cũ, như vậy cô có thể dứt vui vẻ và khoát chặt đứt cái đoạn tình duyên nghiệt ngã này. Giờ thì hay rồi, bị hành động vô thức của anh làm tim nhảy disco luôn.

Khương Ý giơ tay ra, sờ vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của người đàn ông, vuốt vuốt đến khi giãn ra mới thôi.



Sáng hôm sau, Tần Thanh Tiêu tỉnh dậy trong trạng thái bất ổn.

Đầu xoay mòng mòng, cả người khó chịu, tay chân cũng có chút vô lực.

“Dậy rồi? Anh muốn ăn cơm trước hay tắm trước?”

Cổ họng Tần Thanh Tiêu khô khốc, mắt đảo một vòng, sau đó giật mình:

“Tôi đang ở nhà em?”

“Lúc say anh không biết gì hết à? Nửa đêm anh chạy tới nhà tôi đó.”

Con người ta thường hành động tùy hứng khi trong cơ thể có chút hơi men, Tần Thanh Tiêu không ngờ bản thân lại chạy tới chỗ Khương Ý.

Anh ngồi dậy, đưa tay day day trán. Việc đầu tiên cần làm là gọi điện thoại cho trợ lý bảo đẩy lùi các buổi hẹn trong ngày, sau đó mới nói:

“Tôi tắm trước, cơm lát nữa ăn cũng được.”

Tần Thanh Tiêu ở lại nhà Khương Ý tắm rửa và ăn sáng, hình như anh không nhớ gì về chuyện tối qua.

“Gần đây có chuyện gì khiến anh phiền lòng hửm?”

“Không có.”

Người đàn ông vẫn cố giấu giếm, Khương Ý thấy vậy không hỏi nữa. Anh không nói thì thôi, đồ keo kiệt!

Khương Ý ăn xong liền ngồi ngả lưng ra ghế mà nói:

“Anh ăn xong thì rửa chén đi, đến nhà người ta ăn dằm nằm dề thì phải ý thức một chút.”

“Em là người đầu tiên dám sai bảo giám đốc bằng giọng điệu như vậy đấy.”

“Anh định dể bạn gái của anh vừa nấu cơm vừa rửa chén hả?”

Lát sau, Tần Thanh Tiêu mặt mày nghiêm túc nghe theo lời cô, thu dọn hết bát đũa rồi đứng bên cạnh bồn rửa loay hoay.

Loảng xoảng.

Khương Ý đang lau nhà, nghe thấy âm thanh này liền giật mình, vứt luôn thứ trong tay rồi chạy thẳng vào bếp.

Tần Thanh Tiêu xấu hổ đứng ở góc bếp nhìn cô, trên người hãy còn mặc tạp dề hình gấu nâu đáng yêu, khuôn mặt anh hiếm khi lộ ra vẻ khó xử.

Lời xin lỗi ra tới miệng cũng biến thành càu nhàu:

“Sao nhà em lại không có máy rửa bát vậy? Lát nữa tôi đặt một cái về cho em dùng, sau này không phải lo bị vỡ đồ.”

Khóe môi Khương Ý co giật:

“Anh có thể đơn giản nhận lỗi, sau đó bảo là trượt tay mà?”

“...”

Đúng là người chết vì sĩ diện! Khương Ý nhìn chòng chọc vào anh, làm anh càng ngượng hơn:

“Xin lỗi, tôi trượt tay.”

“Tốt rồi, làm nhiều lần là quen thôi.”

“Còn nhiều lần?” Tần Thanh Tiêu nhíu mày.

“Chỉ cần anh còn sang nhà tôi ăn trực thì sẽ còn phải rửa bát.”

“Không rửa có được không?”

“Được, vậy đừng ăn cơm chỗ tôi nữa.” Cô thẳng thừng đáp lại.

Tần Thanh Tiêu hít sâu mấy hơi để điều chỉnh hô hấp, buồn bực không nói, một bộ bị người bắt nạt.

Thấy anh như vậy, Khương Ý buồn cười cong môi:

“Anh đứng im đó đi, dưới sàn toàn là mảnh vỡ, để tôi dọn.”

Nói rồi cầm chổi tới quét dọn sạch sẽ. Sau đó Tần Thanh Tiêu rút kinh nghiệm, làm chậm và rất cẩn thận, không để vỡ thêm thứ gì khác.

Thấy tâm trạng của Khương Ý hôm nay đặc biệt tốt, Tần Thanh Tiêu tò mò hỏi:

“Có việc gì vui à?”

“Nhìn anh hậu đậu làm vỡ đồ thấy vui vui thôi, sao?” Khương Ý chớp đôi mắt to tròn.

Anh uất ức:

“Tôi trở thành trò cười của em từ bao giờ vậy?”

“Từ hôm nay.” Khương Ý nháy mắt, nhớ tới tấm ảnh trong điện thoại anh, lòng cô trở nên mềm mại.

Chị quản lý nói không sai, đời người chẳng có mấy, nếu cô cứ luôn luôn bo mình trong chiếc hộp thì chính bản thân sẽ ngột ngạt, chẳng thà sống vui vẻ ngày nào hay ngày đó.

Tương lai ai mà biết trước cái gì, Tần Thanh Tiêu vẫn còn yêu bạn gái cũ à? Vậy chờ bạn gái Tần Thanh Tiêu trở lại rồi tính tiếp đi. Cùng lắm thì cô và anh ta chia tay, có mất cái gì đâu?

“Tần Thanh Tiêu, nếu anh thật sự nghiêm túc với tôi thì từ hôm nay phải cưng chiều tôi, chọc cho tôi vui, lấy lòng tôi, anh làm được không?”

Người đàn ông có chút khó hiểu quay đầu lại quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới chậm chạp lên tiếng:

“Ý em là…”

Khương Ý cầm cây chổi quét nhà, một tay chống nạnh, bình tĩnh nói:

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ cho anh một cơ hội, chỉ duy nhất một cơ hội thôi nên hãy nắm bắt cho tốt.”

Mấu chốt của sự tiến triển này là bức ảnh mà Tần Thanh Tiêu đặt làm hình nền.

Không biết đêm qua anh vô tình hay cố ý để lộ cho cô thấy nữa.

Chỉ một vài tiểu tiết thôi mà khiến cô có suy nghĩ hoàn toàn khác về anh.

Tần Thanh Tiêu ngỡ ngàng hồi lâu, sau đó vội vàng úp hết chén bát vào trong khay, cởi bao tay ra rồi lao về phía Khương Ý, dùng sức ôm chầm lấy cô.

Cán cân trong lòng Tần Thanh Tiêu vốn đang cân bằng, vì giờ phút này mà nghiêng hẳn về phía Khương Ý.

Phù Nguyệt trở về thì sao? Bọn họ đã chia tay rồi thì có liên quan gì tới anh chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.