Chương trước
Chương sau
Khương Ý ở cùng với mấy đồng nghiệp nữ, cô thao thức cả đêm không ngủ được, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về những lời Tần Thanh Tiêu nói.

Sáng ngày thứ hai, mọi người tổ chức leo núi.

Bởi vì địa hình ở khu vực này khá phức tạp, một bên đồi núi một bên là biển hồ nên thu hút cực nhiều khách du lịch.

Khương Ý cảm thấy không khỏe lắm, cũng không có hứng thú nên đứng trước cửa nhìn từng người một rời đi, cô định dạo quanh quanh mấy điểm du lịch rồi mua chút quà cho mẹ.

Lúc này, không biết là ai hỏi thăm Hàn Khúc và Khương Di, sau đó một đồng nghiệp bảo:

“Sáng sớm nay Hàn Khúc đã về trước rồi, bạn gái cậu ta cũng theo cùng.”

“Có lẽ bị sếp cách chức ngay trước mặt mọi người nên Hàn Khúc cảm thấy nhục nhã đó, nhân lúc mọi người còn ngủ mà cuốn gói rời đi luôn.”

Khương Ý đứng ở cửa khách sạn, nghe đồng nghiệp bàn tán lung tung về phó giám đốc và đứa em gái cùng cha khác mẹ kia.

Qua một lát, mọi người lục tục rời đi.

Khương Ý ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông họ Tần kia. Nhưng tại sao phải tìm anh ta? Không biết nữa, cô… chỉ là vô thức làm vậy.

Cả một ngày dài, dù cô có cố gắng thế nào, khuôn mặt mang theo chút ưu sầu của Tần Thanh Tiêu khi bị cô từ chối vẫn xuất hiện trước mắt.

Điều khiến Khương Ý buồn bực là, mãi cho đến khi lên máy bay trở về Nam Thành, sau đó ở trước công ty lượn lờ hồi lâu, cô cũng không nhìn thấy nửa cái bóng của Tần Thanh Tiêu.

Khương Ý bắt taxi về căn hộ của mình, vừa ngả lưng ra giường liền thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc. Mặc kệ Tần Thanh Tiêu thích đi đâu thì đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.



Nửa đêm, trong quán rượu cao cấp ở Nam Thành đầy mùi hương nước hoa của nam thanh nữ tú.

Tần Thanh Tiêu ngồi ở góc tối nhất, hai mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt.

Ông trời đúng là thích trêu đùa người khác. Ngày hôm qua anh vừa muốn rũ bỏ tất cả mọi thứ trong quá khứ để bắt đầu lại với Khương Ý thì nhận được tin tức từ Hà Tuấn Khang:

“Phù Nguyệt tốt nghiệp thạc sĩ rồi, tháng sau sẽ về. Bạn gái hiện tại của cậu… phải làm thế nào đây?”

“Cậu nói gì cơ?”

“Tôi nói là, bạn gái cũ của cậu - người cậu yêu điên dại năm đó sắp về rồi. Thằng đần, mau chóng giải quyết mớ rắc rối của cậu với Khương Ý đi!”

“Giải quyết…?”

Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên cảm thấy hoang mang.

Hà Tuấn Khang rất tức giận khi biết anh chỉ xem Khương Ý là thế thân, còn nhiều lần nhắc nhở anh dừng làm chuyện có lỗi với cô ấy nữa, nhưng anh không nghe.

Tối hôm qua lúc Khương Ý hỏi anh, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nếu Phù Nguyệt trở về thì sao? Sau đó, anh tự hỏi bản thân rồi rơi vào bế tắc.

Anh hoàn toàn không biết phải làm gì trước việc này.

Phù Nguyệt từng là chấp niệm của anh, là người mà anh yêu đến quên cả bản thân. Vốn dĩ khi hay tin cô ấy trở lại, anh phải lập tức chia tay Khương Ý, kết thúc hợp đồng sớm hơn dự định mới đúng.

Vậy mà anh không nỡ.

Tần Thanh Tiêu uống đến say mèm, hết ly này đến ly khác, cuối cùng, anh lảo đảo đi ra ngoài.

Lúc hoàn hồn, Tần Thanh Tiêu phát hiện bản thân đang đứng trước cửa nhà của Khương Ý.

Hơn hai giờ sáng, chắc có lẽ cô đã ngủ rồi? Hay là trở về thôi, chờ ngày mai hãy nói? Cơ thể cao lớn nghiêng ngả bước về phía trước vài bước, anh không định làm phiền Khương Ý vào giờ này, nhưng tay không nghe theo sự điều khiển đã giơ lên, ấn chuông cửa.

Tiếng chuông kêu liên tục vài lần, lúc Tần Thanh Tiêu định từ bỏ, cửa bỗng phát ra âm thanh lạch cạch.

Khương Ý trong bộ váy ngủ màu trắng rộng thùng thình xuất hiện, đưa mắt nhìn chằm chằm vào anh:

“Chuyện gì vậy?”

Mặt anh đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc bốc lên, vừa rồi đứng cách một cánh cửa cũng đã ngửi được!

Tần Thanh Tiêu đứng còn không vững, phải chống một tay vào vách cửa để chống đỡ thân thể, miệng lẩm bẩm gì đó.

“Rốt cuộc anh uống bao nhiêu thế?” Khương Ý bất đắc dĩ, nhớ tới bản thân đang là bạn gái của anh, cô chỉ đành thở dài rồi vươn tay ra.

Người đàn ông như tìm được chỗ dựa, gấp gáp ngả vào lòng cô.

“Này, anh nặng lắm, đừng có dồn hết lực vào người tôi như vậy!” Khương Ý bị anh đè lảo đảo về sau, tức giận nói: “Đứng thẳng cái người lên!”

Điên rồi, nửa đêm uống say chạy qua chỗ cô làm cái khỉ gì chứ?

Khương Ý khó khăn đỡ anh vào nhà trong, miệng liên tục mắng:

“Tôi mắc nợ gì anh ở kiếp trước đúng không? Cho nên anh mới tới đây tìm tôi trả thù! Tên khốn!”

Mùi hương sữa tắm trên người Khương Ý vẫn còn khá đậm, thơm mát dễ chịu, Tần Thanh Tiêu đưa mặt úp vào ngực cô, vừa ngửi vừa dùng tay ôm chặt lấy cô.

“Khương Ý… Làm sao đây? Tôi phải làm gì đây?”

Tần Thanh Tiêu như một con bạch tuộc bám lên người cô, trạng thái tinh thần hình như không được ổn định lắm.

“Anh gặp phải chuyện gì?” Khương Ý miễn cưỡng đỡ Tần Thanh Tiêu ngồi xuống sofa, sau đó bị anh kéo ngã lên người anh.

Tần Thanh Tiêu không nói gì nữa, chỉ biết ôm chặt lấy cô, gọi tên cô liên tục.

Mất một lúc lâu sau, Khương Ý mới gỡ được cánh tay anh ra khỏi người mình. Cô đỡ Tần Thanh Tiêu nằm xuống sofa, lúc này, điện thoại của anh bỗng trượt ra khỏi túi áo, màn hình cũng sáng lên.

Hình nền điện thoại của Tần Thanh Tiêu vậy mà lại là ảnh cô ngủ quên ở công ty! Anh chụp khi nào vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.