Chương trước
Chương sau
“Em không thèm suy nghĩ đã từ chối tôi?” Tần Thanh Tiêu hạ giọng: “Có phải em vẫn còn nhớ thương người đàn ông kia?”

“Người nào?”

“Chồng cũ của em.”

Hơi thở của Tần Thanh Tiêu mang theo một chút hơi men, anh không hẳn đang say, mà giống như mượn rượu để tỏ lòng mình hơn.

Khương Ý mím chặt môi, trong đầu cô trống rỗng.

Trong tim cô cũng là một khoảng không, chẳng có gì cả.

Cô khẽ nói:

“Tôi không muốn yêu nữa.”

Thấy Tần Thanh Tiêu nhìn chằm chằm vào mình, cô cong môi cười tự giễu:

“Tần Thanh Tiêu, anh nói muốn tôi cho anh một cơ hội, vậy người con gái trong bức ảnh mà anh luôn cẩn thận cất giữ là ai vậy?”

Nhắc đến bức ảnh này, Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên im lặng.

“Bạn gái cũ của anh à?”

“Ừ.”

“Bây giờ tôi là bạn gái của anh nhỉ? Nếu tôi bảo anh vứt tấm ảnh đó đi, anh có làm được không?”

Khương Ý biết khi nói ra lời này sẽ chọc giận Tần Thanh Tiêu nhưng cô vẫn dồn ép anh đến cùng:

“Còn cả vòng tay mà anh tặng tôi, chắc cũng là quà anh định tặng người con gái ấy nhỉ?”

Lúc cô cho là mình biết tuốt, Tần Thanh Tiêu nói:

“Không phải. Vòng tay này tôi chỉ tặng cho em, vốn dĩ là mua cho em.”

“Anh nghĩ tôi sẽ tin mấy lời ngon ngọt này của đàn ông sao?”

Không, tuyệt đối không thể tin bọn họ.

Khương Ý thấy Tần Thanh Tiêu khó xử thì càng lấn tới:

“Anh vứt ảnh cũ của bạn gái đi thì tôi sẽ cho anh một cơ hội.”

“Được.”

Một chữ vô cùng dứt khoát thoát ra khỏi miệng Tần Thanh Tiêu:

“Em muốn tôi làm gì nữa?”

“Anh…” Khương Ý không ngờ anh lại đồng ý. “Đó không phải là ảnh kỷ niệm của anh và người anh yêu sao?”

Câu nói của quản lý một lần nữa thoáng qua trong đầu Tần Thanh Tiêu, hẳn đây là lúc để anh bước ra khỏi quá khứ, tiến về phía trước.

Tần Thanh Tiêu nói:

“Tôi sẽ vứt bức ảnh kia đi, em còn muốn gì nữa? Nói đi.”

Cổ họng Khương Ý nghèn nghẹn, cô nói vậy vì muốn chọc tức Tần Thanh Tiêu, không phải để anh thật sự chiều theo ý cô.

Thật ra trong nhà cô cũng còn ảnh chụp với Hoàng Cảnh Hiên, nếu Tần Thanh Tiêu bảo cô ném đi, đốt nó đi, cô chắc chắn không làm được!

Những lời mà Tần Thanh Tiêu nói vừa nãy hoàn toàn nghiêm túc, anh muốn bắt đầu lại với cô sao?

Khương Ý nắm lấy cổ tay chính mình, vân vê chiếc vòng tay bạch kim mà Tần Thanh Tiêu tặng, cảm xúc trở nên rối bời.

Rất lâu sau đó, cô mới hỏi:

“Giả sử cô ấy trở về thì sao?”

“Sẽ không.”

“Tần Thanh Tiêu, nếu bạn gái cũ của anh trở lại, muốn hòa hợp với anh, nói vẫn còn tình cảm với anh thì sao?”

“...”

Tần Thanh Tiêu chưa từng nghĩ tới trường hợp này.

Anh muốn thử ở bên cạnh Khương Ý, thử yêu cô, vậy nhưng cô không cho phép anh được “thử”, liên tục hỏi những câu gây khó dễ.

Khương Ý không yêu nên sẽ không ghen với Phù Nguyệt, cô lý trí đến mức vô tình:

“Từ lúc ban đầu anh chỉ xem tôi như thế thân, phải không?”

Thấy sắc mặt anh ngày càng kém, cô mỉm cười:

“Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý làm thế thân rồi, anh muốn thế nào tôi cũng sẽ nghe theo anh. Nhưng khi thời hạn một năm giao dịch kết thúc, xin anh trả tự do cho tôi, được không?”

Hạt mầm tình yêu vừa nảy nở trong lòng Tần Thanh Tiêu bị cô hung hăng giẫm nát, không chừa cho anh chút hy vọng.

“Tần Thanh Tiêu, tôi không cần tình yêu của anh. Bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế. Anh hãy tỉnh táo lại đi, cái anh cần ở tôi là gì? Anh thật sự muốn yêu thế thân của bạn gái cũ à?”

Khương Ý từng bước ép anh về phía vực sâu, hoàn toàn thờ ơ trước nỗ lực muốn thoát khỏi bóng tối của anh.

Tần Thanh Tiêu yêu ai, cô không quan tâm.

Trái tim Tần Thanh Tiêu đập từng nhịp đều đặn, vậy mà anh lại cảm giác vô cùng khó thở.

Đến cuối cùng, anh chỉ có thể mệt mỏi khép mắt:

“Tôi hiểu rồi.”

Có vẻ như anh đã quá vội vàng, vết thương lòng mà chồng cũ để lại cho Khương Ý lớn hơn anh nghĩ rất nhiều.

Hai người họ đứng bên bờ biển, không ai nói với nhau câu nào.

Sau khi trở về khách sạn, Khương Ý cũng ngủ cùng phòng với đồng nghiệp thay vì tới chỗ Tần Thanh Tiêu.

Nhìn thấy cô mặt mày ủ rũ, chị quản lý đưa cho cô một cốc nước ép rồi hỏi:

“Sao vậy? Em không ở cùng Tần tổng hả?”

“Vâng.” Khương Ý nhận lấy nước từ tay chị.

“Đừng nói là cãi nhau nha…”

“Cũng gần như vậy ạ.”

“Ôi, chẳng phải trước đó mọi thứ vẫn ổn sao?”

Hai người ngồi bên hiên nhà nói chuyện, Khương Ý không dám để lộ quá nhiều thông tin, chỉ chia sẻ chút chút. Cô cúi đầu nhìn mấy ngón chân của mình:

“Em sợ.”

“Hả? Em sợ cái gì cơ?”

Bởi vì một lần bị cắn rắn, cả đời sợ dây thừng.

Cô giả vờ vô cảm trước Tần Thanh Tiêu, nhưng thời gian này tiếp xúc thân mật với anh, được anh săn sóc tận tình, lại còn bày tỏ như vậy, nói không có chút xíu rung động nào là nói dối.

Nhưng cô hiểu vị trí của bản thân, cho nên lập tức ngăn loại cảm xúc ngu ngốc kia lại.

Nếu cô gái mà Tần Thanh Tiêu yêu trở về thì sao?

Đây là thứ mà Khương Ý sợ.

Tình cảm mà cô và Tần Thanh Tiêu dành cho nhau chỉ dừng ở mức rung động mà thôi.

Chị quản lý ngồi xếp bằng bên cạnh Khương Ý, biết được hoàn cảnh của cô và chồng cũ, chị ấy cũng hiểu phần nào.

“Nếu là chị, chị sẽ cố gắng yêu hết mình, bởi vì vẫn còn trẻ, tương lai vẫn còn dài mà. Cứ sợ sệt, nhốt bản thân trong một cái lồng kín thì phí hoài thanh xuân lắm. Trước kia lúc còn yêu Cảnh Hiên, em có vui vẻ không?”

“Có…”

“Ừ, lúc yêu thì vui vẻ được rồi, sống cho hôm nay thôi, ngày mai ra sao ai mà biết được.”

Không biết chị quản lý đã trải qua những gì, năm nay ba mươi lăm tuổi còn chưa lấy chồng, lúc nói chuyện cũng có chút bất cần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.