Chương trước
Chương sau
Sau vài ly bia, mọi người đã quên đi chuyện của Hàn Khúc với Khương Di. Ai nấy đều ngà ngà say, chỉ lo tập trung vui chơi ca hát.

Trong một góc bãi biển, năm sáu người đàn ông đứng trên mỏm đá cao, dùng đèn pin công suất lớn chiếu rọi xuống, dưới nước cũng có sẵn vài người đang mặc áo bơi chờ đợi.

Khương Di run cầm cập bị họ đẩy tới sát bên cạnh mỏm đá kia, nhớ tới thảm cảnh của Khương Ý sáng nay, cô ta òa khóc nức nở:

“Không, không, đừng động vào tôi! Các người đang làm gì vậy? Tôi không có làm gì sai, sao có thể đối xử với tôi như thế? Tôi sẽ kiện, kiện các người… Á!”

Cô ta còn chưa la hét xong, cả người đã chao đảo, rơi ầm xuống.

Bùm.

Bởi vì là ban đêm, nước biển vô cùng lạnh lẽo.

Dưới sự sợ hãi, Khương Di căn bản không thể bơi được. Cô ta ngụp lặn mấy lần, tay chân quơ quào khắp nơi, uống không biết bao nhiêu là nước, tiếng kêu cứu cũng chẳng thể thành lời.

Lúc Khương Ý bị chuột rút, cô đã vùng vẫy trong tuyệt vọng như vậy.

Ít nhất Khương Di biết những người bên cạnh sẽ cứu cô ta, cô ta không sợ chết.

Nhưng nỗi kinh hoàng khi phải vật lộn với nước biển lạnh băng và sự khó chịu khi bị sóng đập vào người không phải là thứ có thể dễ dàng tiếp nhận.

Chờ đến khi Khương Di sắp chìm hẳn, mấy người đàn ông nhanh chóng vớt cô ta lên bờ.

Sau đó, khi Khương Di vừa thở hổn hển tưởng đã thoát nạn, họ khiêng cô ta đi vòng về chỗ cũ.

Hai mắt Khương Di trợn to, không ngừng cầu xin:

“Đừng, đừng mà, làm ơn tha cho tôi… Tôi biết sai rồi! Tôi biết sai rồi! Hu hu… Tôi không cố tình đẩy Khương Ý như vậy, tôi chỉ muốn… trêu chị ta một chút thôi… hức…”

Trêu sao? Nếu Khương Ý nghe được lời này có lẽ sẽ rất tức giận, bởi vì lúc đó, cô đã suýt chết.

Chỉ chậm một chút thôi, hoặc giả như không có ai trông thấy cô thì thế nào? Cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, bỏ lại tương lai vẫn còn rất dài phía sau.

Những người bản địa này là Tần Thanh Tiêu bỏ tiền thuê tới, anh đã nói chỉ cần không chết người, cho cô ta uống bao nhiêu nước cũng được.

Cả người Khương Di ướt sũng, gió đêm thổi tới, cô ta lạnh co quắp cả lại.

Tiếng van nài không có tác dụng, cơ thể bé nhỏ bị ném mạnh ra ngoài, rơi thẳng xuống dưới biển.

Lần thứ hai bị sóng xô vào người, Khương Di đã nghĩ rằng mình sẽ chết. Nhưng lúc nào những người kia cũng vớt cô ta lên trước khi cô ta bị ngộp thở.

Sau ba vòng lặp lại như vậy, Khương Di mới được buông tha.

Cô ta nằm trên nền cát, cả người không ngừng phát run, môi cũng khô khốc nứt nẻ.

“Chắc là được rồi, đưa cô ta tới trạm xá đi.”

Mấy tên đàn ông vác Khương Di lên, vội vàng mang cô ta rời khỏi đó.

Dù sao Tần Thanh Tiêu cũng đã dặn dò chỉ cho cô ta một bài học nhớ đời, không được để xảy ra án mạng.



Khương Ý hoàn toàn không biết ở phía sau, Tần Thanh Tiêu đã làm gì.

Mọi người uống say, liên tục hỏi về chuyện của cô và anh mà chẳng hề ái ngại.

“Khương Ý à, cô đã dùng cách nào để có thể chiếm được trái tim của sếp Tần vậy hả?”

“Tôi cũng muốn xin bí quyết, trời đất, anh ấy đúng là gu của tôi mà!”

Nụ cười bên môi Khương Ý có hơi mất tự nhiên:

“Tôi cũng không biết, chắc là duyên số thôi.”

Tần Thanh Tiêu ngồi cùng bàn với những thanh niên khác, lỗ tai dỏng lên cao cao. Anh nghe cô giải thích như vậy thì chủ động lên tiếng:

“Là tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

Không cần biết vì lý do gì, nhưng sự thật là Tần Thanh Tiêu tiếp cận cô trước.

Có cái danh bạn gái của sếp lớn, đồng nghiệp thân thiện hơn trước rất nhiều, cũng chẳng dám nói nửa câu khó nghe với cô.

Chẳng qua, bọn họ càng uống càng mất kiểm soát.

“Vậy dấu hôn trên cổ sếp là cô để lại hả? Hai người “làm” mãnh liệt thật đó.”

Cô gái vừa mới nói ra lời này lập tức bị đồng bọn bịt miệng.

“Trời ơi, cậu có thôi đi không? Muốn chết hả?”

Khuôn mặt nhỏ của Khương Ý bị chọc cho đỏ bừng cả lên, may mà ngồi gần lửa trại nên bị ánh lửa hắt vào, không ai nhận ra.

“Thật ra gần đây có vài tin đồn không hay ở công ty.” Chị quản lý cũng lên tiếng: “Đối với tôi, Khương Ý đã ly hôn chồng và độc thân rồi thì yêu người khác là đúng. Chúng ta đâu thể nhìn mãi về quá khứ được, phải không?”

Tần Thanh Tiêu có uống hai ly, hơi men làm cho anh nhạy cảm hơn bình thường một chút.

Lúc nghe thấy những lời nói ấy, anh bỗng tự nhìn lại bản thân.

Người khác đều tiến về phía trước, còn anh đang làm gì? Sống trong quá khứ, luôn hoài niệm chuyện cũ, đúng thật là thất bại.

Mọi người còn đang hào hứng, Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Khương Ý rồi cúi xuống, vòng tay ôm lấy eo cô.

“Chúng ta đi dạo một chút nhé?”

Tiếng ồn ào xung quanh bỗng nhiên lắng đọng lại, toàn bộ thế giới tựa như tĩnh lặng, mấy chục con mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Khương Ý xấu hổ vô cùng, vội vàng đứng lên.

Tần Thanh Tiêu đưa cô rời khỏi đám đông, chậm rãi đi dạo bên bờ biển.

Gió đêm có chút lạnh, Khương Ý hơi rụt cổ liền được anh ôm vào lòng. Anh nói:

“Khương Ý, nếu tôi nói muốn nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta, em sẽ cho tôi một cơ hội chứ?”

Là lời thật lòng hay do anh đang say nên không biết mình đang nói gì? Khương Ý im lặng cảm nhận hơi ấm từ phía sau, mắt cô nhìn chằm chằm vào biển đêm và những ánh đèn lấp lánh ở phía xa.

Ban nãy cô đã nghe chị quản lý kể về chuyện Tần Thanh Tiêu lao xuống biển cứu cô lên, còn có người quay video lại cảnh anh tuyệt vọng và hoảng hốt gọi tên cô, trông rất chân thực.

Chỉ là Khương Ý luôn tự ý thức được một việc, Tần Thanh Tiêu chọn cô vì khuôn mặt này.

Cô có thể sẽ rung động với Tần Thanh Tiêu vào một ngày nào đó, cô không biết chắc được, nhưng bây giờ cô biết mình không cần tình yêu.

Khương Ý gỡ tay người đàn ông ra, chủ động đứng cách anh xa một chút rồi mới nói:

“Xin lỗi, tôi nghĩ một năm có lẽ là đủ rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.