Chương trước
Chương sau
Tần Thanh Tiêu cảm nhận được hô hấp đều đặn của Khương Ý, mạch đập ổn định, còn có hơi ấm từ trên cơ thể mềm mại, tảng đá đè nặng trên vai anh cuối cùng cũng rơi xuống. May mắn là cô không sao, cô vẫn còn ở đây, ngay bên cạnh anh! Lúc cô nằm im bất động, Tần Thanh Tiêu tuyệt vọng biết nhường nào, anh chỉ thấy tim mình lạnh lẽo.

Khương Ý không phải là Phù Nguyệt, ngoại trừ dáng dấp bên ngoài có chút giống nhau, còn lại đều khác biệt!

Khương Ý là Khương Ý.

Mỗi cá thể đều là duy nhất!

Khương Ý để mặc cho anh ôm mình, sau lưng và gáy liên tục bị anh vuốt ve, lát sau, cô mới cựa quậy:

“Anh sao thế?”

“Không có gì.”

Khương Ý định di chuyển thì bị Tần Thanh Tiêu kéo lại, cô lọt thỏm vào lòng anh. Hai mắt cô vẫn còn mơ màng, giống như một chú chim nhỏ yếu ớt làm người ta đau lòng. Thực chất là vừa mới từ cõi chết trở về, cô chưa hồi phục tinh thần, không phải cố làm ra vẻ cần người chở che.

Mười phút sau, Khương Ý xỏ chân vào đôi dép bông dưới giường, nhìn Tần Thanh Tiêu đang đi ra cửa rồi nói:

“Lúc đó tôi đang ngồi ngắm cảnh trên mỏm đá kia, là có người đẩy tôi xuống.”

“Đẩy em?” Sắc mặt Tần Thanh Tiêu trở nên khó coi, bàn tay đang cầm lấy áo khoác siết chặt. “Là ai?”

“Một người phụ nữ mặc áo bơi màu đỏ, lúc đó không kịp nhìn kỹ mặt…”

Trong số những nhân viên tham gia chuyến du lịch này, có ba người mặc áo đỏ. Người đầu tiên là chị quản lý, người thứ hai là Khương Di, và một người khác là đàn ông. Từ các mối quan hệ của cô và những người đó, nếu dùng phương pháp loại trừ thì không cần phải suy đoán thêm, Tần Thanh Tiêu hẳn là cũng để ý rồi.

Người đàn ông khoác tay lên vai cô, cẩn thận đỡ cô ra ngoài;

“Chờ trở về tôi sẽ xử lý chuyện này.”

Xử lý một cách dứt khoát, triệt để.

Kể cả người đã cho phép Khương Di đi theo đoàn cũng không thể chạy thoát.



Sau khi kiểm tra tổng quát một lượt, Khương Ý có chút buồn cười nói với Tần Thanh Tiêu:

“Anh biết không, ở bên cạnh anh mấy tháng, số lần tôi đến bệnh viện còn nhiều hơn đi chợ.”

“Là lỗi của tôi sao?” Tần Thanh Tiêu vô thức hỏi.

Nhưng rồi anh im bặt, bởi vì có mấy lần đúng là do anh mà ra.

Môi mỏng quyến rũ hơi mấp máy, cuối cùng không nói gì.

Cô đang trách anh không quan tâm cô? Hay đang mắng anh là vận rủi, mang đến xui xẻo?

Khương Ý thấy lúc lái xe Tần Thanh Tiêu cứ trầm ngâm suy nghĩ gì đấy thì khẽ cười:

“Không sao đâu, trước khi gặp anh tôi cũng đã rất xui xẻo rồi.”

Cuộc đời cô chính là một chuỗi những đau thương.

Sống hay chết không quá quan trọng, cô còn gì để mất đâu chứ? Điều duy nhất cô luyến tiếc là vẫn chưa làm gì được cho mẹ, cô chỉ sợ mẹ khổ sở mà thôi.



Buổi tối, mọi người tụ tập ở bên bờ biển nướng hải sản và đốt lửa trại.

Tần Thanh Tiêu nắm lấy tay Khương Ý đi tới chỗ bọn họ, không ngần ngại công khai mối quan hệ của hai người.

Cô biết đồng nghiệp đều phát hiện cả rồi nên cũng chỉ ngượng ngùng theo sau anh.

Sau khi kéo ghế cho Khương Ý ngồi xuống cùng với quản lý và trưởng phòng nhân sự, Tần Thanh Tiêu rút ra một điếu thuốc, vừa đi tới chỗ Hàn Khúc vừa châm lửa.

Hút một hơi, anh mới nói:

“Khương Di đâu?”

“Sếp Tần…” Hàn Khúc lúc này cũng hơi sợ hãi, trước kia hắn bị cảnh cáo vì chuyện quấy rối đồng nghiệp nữ, nhưng trăm ngàn lần không ngờ tới, Khương Ý lại là bạn gái của Tần Thanh Tiêu. “Khương Di hơi mệt nên nghỉ ngơi trong khách sạn rồi, có chuyện sao?”

“Tôi muốn để cô ta chơi một trò chơi cảm giác mạnh mà thôi.”

Từ lúc Khương Ý được Tần Thanh Tiêu ôm đi, Hàn Khúc cũng đã nhận ra Khương Di hơi bất thường.

Cô ta run như cầy sấy, mặt mày tái mét không còn chút máu nào.

Hàn Khúc biết người đẩy Khương Ý chắc là Khương Di, song, hắn vẫn cố chấp bao che:

“Sếp nói gì tôi không hiểu.”

“Hàn Khúc, tôi đã cho cậu một cơ hội.” Tần Thanh Tiêu nhả khói, gương mặt nửa khuất sau bóng tối, lời ra khỏi miệng vô cùng lạnh lùng. “Trở về làm đơn xin nghỉ việc nộp lên đi.”

“Không thể như vậy được, tôi đã làm gì sai?” Hàn Khúc bật dậy, giọng hắn có chút lớn, mọi người đều quay đầu qua nhìn.

Tần Thanh Tiêu cười gằn:

“Tôi không muốn phải điều tra sâu thêm về những hành động bẩn tưởi của cậu, vì vậy lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng, biết điều đi.”

Vốn dĩ có thể chờ đến khi trở về để xử lý Hàn Khúc, nhưng vì hắn ta dám bênh vực Khương Di, anh chẳng cần nể mặt gì nữa.

Nhân viên ngồi hóng hớt, đến đoạn này, mấy miếng thịt và hải sản nướng vừa cho vào miệng đều nghẹn lại, không kịp nhai.

Sau đó, Tần Thanh Tiêu cho người gọi Khương Di tới bên bờ biển.

Lúc này cô ta mặc nguyên bộ quần áo ngủ và khoác thêm áo bông dày, mặt trắng bệch, nếu không biết còn tưởng cô ta thật sự bị bệnh gì.

Thấy Tần Thanh Tiêu, cô ta sợ tới nỗi lắp bắp:

“Chào, chào Tần tổng, không biết… anh, anh gọi tôi ra đây làm gì ạ?”

“Cô thích biển chứ?” Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên hỏi.

“Vâng…”

“Vậy thì tắm lâu một chút.”

Tần Thanh Tiêu dứt lời, không biết từ đâu xuất hiện hai người đàn ông lực lưỡng, nhìn mặt mũi, hình như là dân bản địa.

Bọn họ đứng hai bên, đưa tay tóm lấy Khương Di rồi kéo đi, mặc kệ cô ta la hét cỡ nào.

Tần Thanh Tiêu hút xong điếu thuốc, Khương Di cũng đã biến mất trong tầm mắt.

Khương Ý và mọi người thật sự không hiểu Tần Thanh Tiêu định làm gì, mặt mày ai nấy đều tràn ngập kinh hãi.

“Anh, anh định làm gì Khương Di vậy?” Khương Ý cũng phải sợ.

“Không phạm pháp, không đánh đập giết người đâu, cho cô ta tắm biển chút thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.