Tần Thanh Tiêu cảm nhận được hô hấp đều đặn của Khương Ý, mạch đập ổn định, còn có hơi ấm từ trên cơ thể mềm mại, tảng đá đè nặng trên vai anh cuối cùng cũng rơi xuống. May mắn là cô không sao, cô vẫn còn ở đây, ngay bên cạnh anh! Lúc cô nằm im bất động, Tần Thanh Tiêu tuyệt vọng biết nhường nào, anh chỉ thấy tim mình lạnh lẽo.
Khương Ý không phải là Phù Nguyệt, ngoại trừ dáng dấp bên ngoài có chút giống nhau, còn lại đều khác biệt!
Khương Ý là Khương Ý.
Mỗi cá thể đều là duy nhất!
Khương Ý để mặc cho anh ôm mình, sau lưng và gáy liên tục bị anh vuốt ve, lát sau, cô mới cựa quậy:
“Anh sao thế?”
“Không có gì.”
Khương Ý định di chuyển thì bị Tần Thanh Tiêu kéo lại, cô lọt thỏm vào lòng anh. Hai mắt cô vẫn còn mơ màng, giống như một chú chim nhỏ yếu ớt làm người ta đau lòng. Thực chất là vừa mới từ cõi chết trở về, cô chưa hồi phục tinh thần, không phải cố làm ra vẻ cần người chở che.
Mười phút sau, Khương Ý xỏ chân vào đôi dép bông dưới giường, nhìn Tần Thanh Tiêu đang đi ra cửa rồi nói:
“Lúc đó tôi đang ngồi ngắm cảnh trên mỏm đá kia, là có người đẩy tôi xuống.”
“Đẩy em?” Sắc mặt Tần Thanh Tiêu trở nên khó coi, bàn tay đang cầm lấy áo khoác siết chặt. “Là ai?”
“Một người phụ nữ mặc áo bơi màu đỏ, lúc đó không kịp nhìn kỹ mặt…”
Trong số những nhân viên tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470221/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.