Toàn thân Tần Thanh Tiêu ướt sũng quỳ bên bờ biển, tuyệt vọng gọi tên Khương Ý.
Mọi người đều căng thẳng, đặc biệt là Khương Di - người đã đẩy Khương Ý ngã xuống từ mỏm đá. Cô ta chỉ muốn trả đũa một chút, bởi vì nghe nói người chị cùng cha khác mẹ này bơi rất giỏi, hơn nữa ban nãy còn thấy chị ta ngoi lên, nên mới lơ là. Ai biết vừa quay đi quay lại, người đã chẳng còn thở nữa.
Sống lưng Khương Di tê rần, một nỗi sợ hãi không tên chạy dọc từ chân lên đến đỉnh đầu cô ta. Nếu Khương Ý xảy ra chuyện thật, thì cảnh sát sẽ vào cuộc điều tra, cô ta chết chắc!
Mọi người đều không dám thở mạnh, Tần Thanh Tiêu thật sự rất hoảng vì làm cấp cứu lâu như vậy rồi, Khương Ý vẫn nằm im bất động, không phản ứng lại chút nào.
Trong đầu anh thoáng qua nụ cười e ấp của cô khi ngượng ngùng, đôi mắt lúc nào cũng liếc xéo anh mỗi khi giận.
Tần Thanh Tiêu run lẩy bẩy, đúng lúc này, từ miệng của Khương Ý bỗng nhiên phun ra một lượng lớn nước.
Hai mắt Tần Thanh Tiêu đỏ bừng, anh mừng rỡ, vội vàng đỡ cô nằm nghiêng, để cô nôn ra.
Khương Ý ho sặc sụa, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, cũng không biết bản thân đang ở đâu.
Tần Thanh Tiêu nhẹ nhàng đỡ cô dậy, để cô tựa vào người mình, mặc kệ cho cát đất xung quanh dính đầy quần áo anh.
Trước mặt toàn bộ nhân viên của công ty, Tần Thanh Tiêu cúi đầu, hôn lên trán của cô, giọng phát run:
“Không sao, em không sao rồi.”
Người thanh niên bên cạnh cũng ngồi bệt ra bờ cát, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chị quản lý lo lắng chạy đi lấy khăn tắm, lúc quay trở lại đã thấy Tần Thanh Tiêu bế Khương Ý đang mơ màng đi tới chỗ này.
Mọi người tụ lại hỏi han Khương Ý:
“Cô không sao chứ?”
“Sao lại đi tắm ở chỗ sâu như vậy? Trời ạ, may mà có người nhìn thấy cô.”
Khóe môi Khương Ý nhúc nhích, bởi vì ngực vẫn còn đau, cô không nói chuyện được.
Tần Thanh Tiêu liếc mắt nhìn mấy người kia, nói:
“Lùi lại một chút để thông thoáng, cho cô ấy thở, đừng đến gần quá.”
Mấy cô gái thấy Tần Thanh Tiêu bế Khương Ý như vậy thì từ tâm trạng lo lắng biến thành ghen tỵ, thậm chí còn nghĩ Khương Ý có chút chiêu trò.
Một nam thanh niên tự cho là đúng, chủ động đứng ra hỗ trợ sếp nhà mình:
“Sếp, để tôi ôm cô ấy giúp anh.”
Không ngờ được, Tần Thanh Tiêu lại thẳng thắn đáp:
“Bạn gái của tôi, ai cho cậu ôm?”
Câu này vừa ra, toàn thể nhân viên đều cứng đờ tại chỗ, mấy chục con mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn chằm chằm vào Tần Thanh Tiêu và Khương Ý.
“Bạn gái? Tôi không nghe nhầm chứ?” Một người kinh hãi há hốc mồm.
Khương Di khoa trương hơn hết, hét lên:
“Sao có thể như vậy được?”
Trong lòng cô ta vẫn luôn nghĩ loại phụ nữ vừa mới ly hôn với chồng như Khương Ý sẽ chẳng có ma nào thèm, phải đi cặp kè với mấy tên đại gia bụng phệ, bán dâm để lấy được những đãi ngộ cao cấp kia. Khi sự thật phơi bày, cô ta là người duy nhất không chấp nhận nổi.
Mấy đồng nghiệp nữ khác vốn biết thân biết phận, cho dù không phải Khương Ý thì họ cũng chẳng dám mơ quá cao, nên rất ngoan ngoãn mà im lặng.
Chị quản lý tiến lên vài bước, dùng khăn tắm trùm lên người của Khương Ý rồi nói:
“Sếp, có cần tôi gọi xe cấp cứu không?”
“Không cần đâu, mọi người tiếp tục chơi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.” Tần Thanh Tiêu mặt mày nghiêm trọng vô cùng.
Nhìn Khương Ý yếu ớt tựa vào lòng anh, chị quản lý rưng rưng nước mắt:
“Vâng, lát nữa kiểm tra xong, sếp nhắn tin cho tôi báo một tiếng được không?”
“Ừ.”
Trong công ty, Khương Ý tương đối thân với cô gái này, vì vậy Tần Thanh Tiêu đáp khá nhẹ nhàng.
Mọi người tản ra nhường đường cho sếp lớn, ai nấy đều đang cố gắng tiêu hóa lượng thông tin gây sốc vừa rồi.
Tần Thanh Tiêu là giám đốc mới về nhậm chức ở Nam Thành, đời tư có vẻ sạch sẽ, tính cách lãnh đạm.
Khương Ý thì vừa ly hôn với chồng, tuy cô làm việc rất tốt, cũng chăm chỉ, nhưng vẫn chỉ là nhân viên quèn ở dưới đáy công ty thôi.
Giữa hai người không có lấy một mối liên kết nào cả, hoàn toàn không hợp.
“Tôi cứ nghĩ sếp và thư ký, hay chị trưởng phòng nhân sự là một cặp…”
“Tôi còn đoán sếp có bạn gái ở bên ngoài cơ.”
Bọn họ vò đầu bứt tóc, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tần Thanh Tiêu ngày càng xa.
Tần Thanh Tiêu đưa Khương Ý trở lại khách sạn tắm nước nóng rồi thay quần áo trước, trạng thái của cô cũng dần ổn định hơn, đã có thể cử động được.
Nhìn thấy trên tay cô có vết rách khá sâu, Tần Thanh Tiêu nhíu chặt mày. Anh gọi điện thoại bảo nhân viên khách sạn mang chút bông băng lên để sơ cứu cho cô trước, sau đó lấy nước ấm cho cô uống.
Khương Ý ngồi bên mép giường, có chút thẫn thờ. Cú ngã vừa nãy không quá nặng, nhưng vì xui xẻo bị chuột rút, cô suýt chút nữa chết đuối, giờ ngực vẫn còn tưng tức.
Tần Thanh Tiêu bật máy sấy lên, nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc. Tuy anh không nói gì, Khương Ý lại phát hiện tay anh đang run.
Hóa ra Tần Thanh Tiêu cũng biết sợ sao? Cũng sẽ hoảng loạn khi cô gặp nguy hiểm? Vì lol ắng cho cô, hay là… anh sợ thứ đồ thay thế này bị hỏng?
Tần Thanh Tiêu vuốt những sợi tóc mềm của cô ra sau tai, bỗng nhiên ôm cô vào lòng. Anh ôm rất nhẹ, gần như không dùng sức, giống như sợ cô khó chịu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]