Chương trước
Chương sau
Cả người Khương Ý như mất đi trọng lực mà rơi giữa không trung, hô hấp đình trệ trong thoáng chốc.

Khoảnh khắc quan trọng nhất, cô cố gắng nhìn cho rõ mặt người đã đẩy mình nhưng ánh nắng quá mức chói chang, chỉ có thể biết đó là một cô gái!

Khương Ý rơi xuống, nước biển bắn lên cao cao, bọt trắng bay tứ tung.

Nếu là bình thường, với độ cao thế này cô còn có thể xoay xở được. Nhưng vì bị bất ngờ, lúc ngã chúi xuống phần ngực và mặt còn tiếp xúc mạnh với bề mặt của nước nên có chút nghiêm trọng.

Nước biển lạnh lẽo vây lấy Khương Ý, cô rơi vào trạng thái choáng váng, hai tay và chân nỗ lực vẫy nước muốn ngoi lên nhưng không được!

Người bên trên đứng ngược sáng, vui vẻ nở nụ cười.

Khương Ý ngụp lặn một hồi, trong mũi và miệng toàn là nước, hai mắt cô vừa cay vừa rát. Cũng may cô biết bơi, nếu không lần này coi như xong đời!

Cô cố điều chỉnh tư thế, khó khăn trồi lên khỏi mặt nước.

“Khụ khụ…”

Không kìm được mà ho khan hai tiếng.

Như sợ Khương Ý nhìn thấy mình, người bên trên xoay đầu liền chạy.

Khương Ý có chút tức giận, cắn chặt răng chịu đựng cơn đau ở tay, vốn dĩ định bơi vào bờ, kết quả bởi vì chưa khởi động kỹ, mới nhúc nhích thì chân đã bị chuột rút.

Sắc mặt cô tái nhợt, phản ứng đầu tiên chính là hét lên:

“Cứu… ực…”

Khương Ý vừa há miệng liền bị sóng đánh trúng, đầu chúi xuống, uống liên tục mấy ngụm nước lớn. Hai tai cô trở nên lùng bùng, chân hiện tại đau quá, không cách nào cử động được. Cô hoảng loạn, vùng vẫy đánh nước liên tục, hy vọng có ai đó chú ý đến cô.

Lúc này, điện thoại ở bên mỏm đá của Khương Ý rung lên liên hồi.

Bên trên màn hình hiển thị tên Tần Thanh Tiêu.

Quản lý không thấy cô cũng đang đi lòng vòng tìm.

Bãi biển đông nghịt, không chỉ nhân viên công ty bọn họ mà còn có các hộ gia đình đi du lịch, dân bản địa đang dạo chơi, khắp nơi đều là đầu người.

Tần Thanh Tiêu thực chất đã đi vài vòng, lúc ấn gọi cho cô lần thứ tư thì bỗng nghe thấy có tiếng phụ nữ la hét:

“Trời ơi, ai đó cứu với, ở đây có người bị đuối nước!”

“Nhanh lên! Nhanh lên! Cô ấy chìm xuống rồi!”

Tiếng hét ngày càng to hơn, một vài nam thanh niên ở cách đó không xa đều nghe thấy. Không hiểu tại sao, khoảnh khắc ấy Tần Thanh Tiêu lại vô thức cử động, anh chạy như điên về phía mỏm đá.

Lúc đến gần, Tần Thanh Tiêu lập tức nhận ra tiếng chuông điện thoại của Khương Ý, còn có một chiếc dép lê màu hồng quen thuộc ngay gần đó. Trái tim anh tưởng chừng như ngừng đập, không chút do dự lao ra đầu tiên.

Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen phóng vụt xuống biển, sau đó lại có vài thanh niên tới hỗ trợ.

Người tụ tập bên trên ngày càng đông, nhưng phải mất chừng hai ba phút sau mới trông thấy mấy thân ảnh ló đầu ra khỏi mặt nước.

Tần Thanh Tiêu cùng một nam thanh niên khác cùng nâng cơ thể đã mềm oặt của Khương Ý lên, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy trắng.

Bọn họ khó khăn bơi vào bờ, Tần Thanh Tiêu thả cô nằm trên bờ cát, sau đó kiểm tra mạch đập của cô.

“Khương Ý!” Anh sợ hãi gọi tên cô trong khi áp tai vào ngực cô.

Thấy sắc mặt vô cùng kém của anh, người thanh niên bên cạnh lập tức biết cần phải làm gì, vô cùng phối hợp mà đặt hai tay lên lồng ngực của cô, bắt đầu cấp cứu.

Hai mắt Tần Thanh Tiêu đỏ ngầu, lúc cúi xuống thổi ngạt cho Khương Ý, môi anh không ngừng phát run.

Khốn kiếp! Sao lại thế này? Cô điên rồi sao mà nhảy xuống chỗ nước sâu đó?

Khương Ý, em không được chết, không được chết!

Mọi người hoảng loạn nhưng chỉ có thể đứng bên mõm đá nhìn qua chỗ của Tần Thanh Tiêu, ai nấy đều hồi hộp đến nín thở. Có người đó tốt bụng cầm lấy điện thoại và dép của cô rồi tìm cách đi vòng qua đó.

Cả hai người đàn ông đều nỗ lực cấp cứu nhưng Khương Ý không có một chút dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại, đáy lòng Tần Thanh Tiêu lạnh lẽo, tim như sắp bị đóng băng.

Anh muốn đưa Khương Ý đi chơi cho khuây khỏa, không phải muốn hại cô! Khốn kiếp! Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy khủng hoảng đến mức này, hai mắt nổi đầy tơ máu:

“Khương Ý, làm ơn, em làm ơn mở mắt ra đi!”

Tần Thanh Tiêu vẫn kiên trì hô hấp nhân tạo cho cô, người thanh niên kia cũng không bỏ cuộc, mồ hôi đã chảy đầy trán hắn.

Không ai biết cô bị đuối nước bao lâu rồi, hiện tại chỉ có thể mong rằng vẫn chưa quá muộn.

Sự náo động này dẫn đến vô số người xem, trong đó bao gồm nhân viên của công ty và cả chị quản lý.

“Chuyện gì vậy?”

“Khương Ý bị đuối nước rồi!”

“Trời, sao lại thế? Cô ấy… cô ấy…”

“Sếp Tần cũng đang ở bên đó kìa!”

Mọi người tụ về chỗ này ngày càng đông, sợ hãi bàn tán.

Lại hai phút trôi qua, Tần Thanh Tiêu thấy lồng ngực Khương Ý vẫn như cũ lặng yên thì gần như tuyệt vọng không biết phải làm sao. Người đàn ông luôn lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ giờ khắc này suýt thì phát khóc.

“Khương Ý, Khương Ý, em mau mở mắt ra đi!”

Cơ thể cô lạnh quá, không có chút độ ấm nào.

Tối hôm qua cô vẫn còn nằm trong vòng tay anh, lẩm bẩm mắng anh vì làm quá lâu, sáng nay vẫn còn xấu hổ trước ánh nhìn của anh, cũng chỉ vừa nãy thôi, cô còn đứng bên cạnh liếc xéo anh, sao giờ lại nằm im ở nơi này?

“Tỉnh dậy, mắng anh, đánh anh cũng được! Em muốn gì cũng được! Xin em hãy mau tỉnh dậy!”

Tần Thanh Tiêu lúc này mới nhận ra Khương Ý quan trọng với anh đến nhường nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.