Mọi người háo hức mặc quần áo đẹp, kéo theo vali rồi tập trung ở cổng số 6 bên ngoài sân bay để chuẩn bị khởi hành. Bởi vì là mùa hè, phụ nữ đều chọn đầm, váy hoặc quần jean ngắn để khoe chân dài, áo dây, áo hở vai ha hở lưng quyến rũ đều có, muôn màu muôn sắc.
Khương Ý cũng mặc áo ba lỗ nhưng là loại cao cổ. Cô vốn dĩ muốn mặc váy, tiếc rằng khắp cổ và ngực đều đầy rẫy dấu hôn của Tần Thanh Tiêu, vì vậy sáng nay phải vội vàng tìm thứ khác thay vào.
Anh ta chắc chắn cố ý làm thế để cô không thể mặc bikini, càng nghĩ càng buồn bực!
Khác với cô, Tần Thanh Tiêu hôm nay tâm trạng rất tốt. Anh mặc quần short và áo sơ mi trắng, hai cúc trên cùng không thèm gài lại, tùy hứng vô cùng. Cảm giác anh của hôm nay không nghiêm túc như bình thường mà có chút hào phóng, thoải mái.
Gương mặt kia, kết hợp với nụ cười như có như không, đúng thật sáng chói cả một tầng trời.
Mấy đồng nghiệp nữ bên cạnh Khương Ý không ngừng lí nhí khen anh:
“Tần tổng đẹp trai chết mất thôi, ôi, làm sao bây giờ!”
“Không biết anh ấy có bạn gái chưa?”
“Có rồi.”
“Sao cô biết?”
“Nhìn đi.” Một cô gái chỉ tay về phía cổ Tần Thanh Tiêu. “Đó không phải dấu hôn hả?”
Không, không phải dấu hôn mà là vết cắn đêm qua Khương Ý để lại.
Tần Thanh Tiêu chẳng ngần ngại để mọi người nhìn thấy những thứ này, cổ áo rộng mở như thể sợ không ai biết tối qua anh đã có một đêm kích tình cùng bạn gái vậy.
Anh đeo kính râm sải bước đi về phía họ, người khác có thể không biết anh đang nhìn ai, nhưng Khương Ý biết anh đang nhìn mình.
Da mặt nhanh chóng nóng lên, cô quay đầu, nhanh chân chen về phía chị trưởng phòng và chị quản lý. Bọn họ đều cười bí hiểm với cô, sau đó lén lút liếc nhìn Tần Thanh Tiêu.
Khương Ý hé miệng, muốn giải thích nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cô nói ra thì thành không đánh tự khai rồi, cứ mặc kệ đi vậy.
Tất cả mọi người xếp hàng đi check in để lên máy bay, riêng Tần Thanh Tiêu thì cần sự riêng tư nên mua vé hạng thương gia. Ban đầu anh định để Khương Ý ngồi cạnh anh, kết quả cô kịch liệt phản đối.
Khương Ý tự hỏi là cô nghĩ nhiều, hay Tần Thanh Tiêu thật sự có xu thế muốn công khai mối quan hệ của họ đây?
…
Buổi trưa, máy bay đáp xuống Giang Thành.
Hai chiếc xe buýt 30 chỗ đến đón bọn họ về khách sạn, mọi người háo hức không kìm nổi nữa.
Ăn uống nghỉ ngơi xong, họ xuất phát về phía biển.
Lúc điểm danh, quản lý bỗng nhiên hỏi:
“Khương Di cũng đi cùng à?”
Mọi người quay đầu tìm kiếm, kết quả trông thấy Khương Di và Hàn Khúc ngồi ở một góc gần cuối.
Hàn Khúc chủ động lên tiếng giải vây cho cô ta:
“Khương Di là bạn gái của tôi, tôi bỏ tiền mua vé máy bay cho cô ấy đi cùng, mong mọi người không trách.”
“Ồ, hóa ra…”
“Không ngờ đó nha, ha ha…”
Những tiếng cười khan liên tục vang lên, bởi vì Khương Ý đi xe khác nên đến giờ vẫn chưa chạm mặt đứa em gái cùng cha khác mẹ này.
Chờ mọi người ra tới biển, Khương Ý tìm chỗ mát mát ngồi xuống mới giật mình khi thấy Khương Di mặc bikibi đứng chụp ảnh gần mỏm đá. Về phần Tần Thanh Tiêu đứng cách cô vài bước chân, anh đang bị vây quanh bởi mấy đồng nghiệp nữ.
“Sếp Tần, anh… có phải anh đang hẹn hò với ai rồi không ạ?”
Tần Thanh Tiêu hơi nghiêng đầu, đưa tay phe phẩy cổ áo làm như rất nóng, thực chất là muốn khoe dấu hôn mà tối qua Khương Ý để lại trên da thịt anh.
Nụ cười tươi tắn của mấy cô gái đều cứng đờ tại chỗ, họ cũng đã thấy thứ này từ sớm nhưng vẫn cố chấp hỏi, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
“Không biết là cô gái nào được sếp ưu ái vậy?” Một người cố gắng moi lấy chút thông tin từ Tần Thanh Tiêu. “Sếp đi chơi với nhân viên, cô ấy có ghen không?”
Gò má Khương Ý nóng đến độ có thể rán được hai quả trứng. Cái quái gì vậy? Tần Thanh Tiêu là con nít ba tuổi à?
Người đàn ông ra vẻ suy ngẫm rồi nói:
“Chắc là sẽ ghen.”
Khương Ý: “...”
Được rồi, tiếp tục làm lơ đi, không liên quan đến cô.
Cô đứng dậy phủi phủi mông, thẳng tiến về phía bãi biển xanh mát, hoàn toàn chẳng để tâm đến người đàn ông nào đó.
Tần Thanh Tiêu nhìn theo bóng lưng đang đi xa của cô, ánh mắt khó giấu được sự thất vọng.
Lâu ngày không được ra ngoài, hiện tại cô đứng bên bờ biển hóng gió, nghe âm thanh của từng cơn sóng vỗ vào bờ, tiếng rì rào lúc gần lúc xa, làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.
Khương Ý cởi giày cầm trên tay, đi bộ dọc theo bờ biển, sau đó tìm được một mỏm đá rộng. Cô cẩn thận trèo lên trên, từ vị trí đang đứng có thể nhìn tổng quát khu vực xung quanh, biển xanh cát trắng, ánh nắng chiếu xuống làm cho mặt nước trở nên lấp lánh, đẹp đến nao lòng.
Cô lót dép ngồi trên mỏm đá cách mặt nước chừng hai ba mét, rút điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, định giữ làm kỷ niệm.
Qua một lúc, sau lưng cô bỗng truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ. Cô vốn không chú ý nhiều, chỉ nghĩ là có người khác tới chỗ này ngắm cảnh, nhưng khi tiếng động ngày càng gần hơn, cô bỗng thấy bất an.
Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, sau lưng đã cảm nhận được lực đẩy vô cùng lớn. Khương Ý hét lên một tiếng, cả người chúi về phía trước. Cô theo bản năng mà buông điện thoại ra, dùng tay bám vào phần đá hơi nhô lên bên cạnh để ổn định thân mình.
Làn da mịn màng bị mép đá cứa rách, máu tươi phun ra. Khương Ý bị đau cũng không dám buông tay, cứ nghĩ là đồng nghiệp chơi xấu muốn hù cô thôi, nào ngờ một giây sau, lưng cô bị đá mạnh, trực tiếp trượt khỏi mỏm đá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]