“Cô cái gì mà cô? Nói chuyện với tiền bối thì lịch sự chút đi em gái.”
“Không thèm nói với chị nữa!” Khương Di ấm ức quát lên rồi đẩy cửa, chạy thẳng ra ngoài.
Đang trong giờ làm việc, cô ta tùy tiện như thể đây là nhà mình, trực tiếp vào phòng riêng của Hàn Khúc rồi kêu gào:
“Anh, người ta lại bị bắt nạt nữa rồi, sao anh có thể để cho con ả đó ức hiếp em như vậy hả? Lần trước anh nói xử lý cô ta rồi mà?”
Nhắc đến chuyện cũ, Hàn Khúc lập tức bực bội:
“Trưởng phòng nhân sự đều đã nói đỡ cho Khương Ý, hơn nữa tôi cũng bị cảnh cáo vì hành vi mất mặt ngày hôm qua rồi. Ở công ty em chú ý chút, đừng tìm tôi, buổi chiều tan làm ra ngoài gặp sau.”
Bọn họ làm tình ngay trong công ty, chỉ bị khiển trách và cảnh cáo là may mắn lắm rồi. Hàn Khúc suýt chút nữa không giữ được vị trí hiện tại!
“Bởi vì chị ta có người chống lưng nên anh sợ hả? Anh là phó giám đốc của cái công ty này kia mà!” Khương Di giậm chân tức giận, hai mắt còn mở to trừng hắn.
“Tôi nói lại, ở công ty không được đi tìm tôi nữa.”
“Anh…”
Hàn Khúc bị chọc giận, đứng bật dậy rồi quát:
“Nếu còn náo loạn thì chia tay đi! Em không làm được việc khiến mọi người bức xúc đã đành, suốt ngày gây sự với đồng nghiệp!”
Những ngày đầu Khương Di đến công ty học việc được mọi người yêu thích vô cùng, đều là vì Hàn Khúc dặn dò kỹ lưỡng, chỉ dạy cô ta cách lấy lòng mọi người. Nhưng càng về sau cô ta càng lộ ra bản tính trẻ con, vô lý của mình. Nếu không phải vì cô ta trẻ trung xinh đẹp thì còn lâu hắn mới nhìn tới.
Hai người ở trong phòng làm việc cãi nhau inh ỏi, lát sau, Khương Di mặt đầy nước mắt rời khỏi đó.
…
Như thường lệ, buổi trưa Khương Ý sẽ đi đến những quán ăn gần công ty hoặc căn tin để dùng bữa cùng đồng nghiệp. Nhưng mà Tần Thanh Tiêu lo lắng cho sức khỏe của cô nên gọi sẵn cơm, còn là đồ từ nhà hàng cao cấp.
Nhìn mấy túi thức ăn ngon được giao đến tận nơi, lại liên tưởng đến trà Đại Hồng Bao trước đây, mọi người đều ngầm hiểu tin đồn về cô chắc có lẽ là thật. Chỉ những người giàu mới tiêu tiền cho cô nhiều thế này!
Khương Ý ngượng ngùng nhận hàng rồi đi tìm một chỗ thật vắng ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nhắn tin cho Tần Thanh Tiêu.
“Đặt nhà hàng bình dân cũng được rồi mà.”
“Có ngon không? Ăn nhiều một chút.”
“Cân nặng hiện tại là vừa vặn với chiều cao của tôi rồi, nếu còn tăng cân nữa sẽ rất xấu. Anh định vỗ béo tôi đến khi nào vậy?”
“Không xấu đâu, có thịt một chút ôm mới thích.”
“Anh không hiểu thẩm mỹ của phụ nữ gì hết.”
Khương Ý không cãi với người đàn ông này, vừa ăn vừa tiếc hùi hụi vì anh mua hơi nhiều.
“Lần sau mua ít thôi, mua nhiều quá mà bỏ đi rất phí.”
“Ăn không hết? Mang tới phòng làm việc của tôi đi, tôi ăn giúp em.”
“?”
Tần Thanh Tiêu đang nói đùa sao? Cô cứ nghĩ kiểu người như anh rất thích sạch sẽ, không động vào đồ thừa của người khác, sao anh lại bảo cô mang cái này tới cho anh?
Miếng thịt trong miệng Khương Ý bị kẹt ở cổ họng, cô ho khan, vội vàng lấy nước uống rồi nhắn tin cho anh.
“Tôi đóng gói mang về được rồi, cứ đi đi về về chỗ anh sẽ bị người khác nhìn ngó.”
“Ừ, vậy cũng được.”
Màn hình hiển thị Tần Thanh Tiêu đang gõ tin nhắn, lát sau anh hỏi:
“Em muốn đi du lịch không?”
“Đi đâu?”
“Biển hoặc đâu đó, bất kỳ nơi nào em thích.”
“Để tôi suy nghĩ đã.”
Khương Ý sờ trán, bắt đầu tính toán về thiệt hơn. Cô chỉ vừa quay lại công ty sau nhiều ngày vắng bóng, nếu tiếp tục xin nghỉ thì quá kỳ cục, chẳng có tinh thần trách nhiệm gì cả.
Cuối cùng cô lựa chọn ở nhà, không đi đâu hết.
Cô không biết, Tần Thanh Tiêu hỏi như vậy nghĩa là anh đã muốn ra ngoài cho khuây khỏa, bởi vì cô sợ mọi người dị nghị, anh chỉ có thể nghĩ cách.
Chưa đến nửa ngày sau, tin tức công ty tổ chức du lịch miễn phí cho những nhân viên có đóng góp to lớn trong năm qua đã được công bố.
Mọi người được một phen kinh hỉ, nháo nhào bình chọn địa điểm thích hợp.
Mùa hè thì đi biển là hợp lý nhất.
Lúc chị quản lý cầm tờ đơn đăng ký đến chỗ mọi người, ánh mắt nhìn về phía Khương Ý đầy ý vị sâu xa.
“Em mà không đi thì sự kiện này sẽ bị hủy đấy.” Vẻ mặt chị nghiêm trang: “Chị muốn đến Giang Thành lâu rồi, lần này sếp tài trợ cả vé máy bay, tiền khách sạn và tiền ăn uống. Hiếm khi mới may mắn thế này, Khương Ý, em không đi thì chị và trưởng phòng cũng sẽ bỏ thuốc, bắt cóc, đóng gói mang em theo!”
Khóe môi Khương Ý khẽ giật, rốt cuộc cũng hiểu ra cái gì:
“Tần Thanh Tiêu tổ chức chuyến du lịch này vì em à?”
“Không thì sao? Ai rảnh mà bỏ tiền túi ra bao nhân viên đi chơi hả?”
“Công việc thì sao?”
“Mọi người đều thống nhất sẽ tăng ca thâu đêm suốt sáng, chuẩn bị cho chuyến đi rồi đó.”
Vì một chuyến du lịch miễn phí đến Giang Thành, nhân viên bọn họ quyết tâm liều mạng.
Khương Ý không nỡ nhìn chị quản lý thất vọng nên chỉ đành ngậm miệng. Mà khoan, nói vậy thì mấy ngày tới cô cũng phải tăng ca đến khuya hả?
Trong lúc cô lẩm bẩm oán trách Tần Thanh Tiêu, đơn đăng ký đã phát ra, mọi người vừa điền thông tin vừa vui vẻ trò chuyện, tính toán xem đến lúc đó mặc cái gì, mang theo bao nhiêu bộ đồ thì đủ, phải ăn đặc sản nơi nào, check in ở đâu.
Tiếng xì xầm ngày càng to hơn, Khương Ý chẳng cần làm gì, tên cô cũng đã nằm trên đầu danh sách.
Lát sau, điện thoại của cô sáng lên.
“Em không cần tăng ca.”
Mí mắt Khương Ý hơi giật, lại có tin nhắn đến.
“Đây là đặc quyền của bạn gái.”
Tần Thanh Tiêu có thuật đọc tâm à? Đến cả những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô anh cũng biết, sau đó chủ động nhắn tin giải thích luôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]