Trong phòng chỉ còn tiếng rên rỉ nũng nịu của Khương Ý, cô không thể không thừa nhận Tần Thanh Tiêu có kỹ thuật quá tốt, hơn nữa anh còn biết những điểm nhạy cảm trên cơ thể này. Làm vài lần, cô bắt đầu quen với nhịp độ của anh.
Dù Tần Thanh Tiêu có kiên nhẫn cho màn dạo đầu thế nào thì gần một tiếng sau đó, Khương Ý vẫn khó chịu mà nức nở xin anh:
“Thanh Tiêu, có thể… ư… có thể chậm lại một chút không?”
Tấm lưng trần của người đàn ông dính đầy mồ hôi, ở nơi hai người tiếp xúc, có thể thấy cự căn đang ra vào đều đặn.
Khương Ý bắt đầu thở hổn hển, còn vặn mình muốn trốn, Tần Thanh Tiêu nắm lấy eo cô rồi nói:
“Đừng cựa quậy, tôi sẽ ra nhanh thôi.”
Dứt lời liền điên cuồng đâm vào trong lỗ nhỏ của cô, như thể muốn đem vật cứng xỏ xuyên qua nơi sâu nhất, hòa thành một thể với người dưới thân. Tần Thanh Tiêu tận lực buông lỏng bản thân, sau vài chục lần cắm mạnh, anh ôm chặt lấy Khương Ý, thẳng lưng đem bạch dịch phóng vào hoa huyệt.
Cô mệt đến nỗi không thể nhúc nhích, chỉ thều thào:
“Bắn, bắn ra ngoài đi…”
“Không sao đâu.”
Cho dù mang thai cũng không sao ư? Khương Ý định hỏi ra miệng, nhưng nghĩ tới việc mình đang dùng thuốc tránh thai hàng ngày nên thôi. Chắc có lẽ không xui xẻo đến mức ấy đâu.
Tần Thanh Tiêu lui về sau, đứng lên lấy khăn giấy rồi cẩn thận lau sơ qua hoa huyệt đã hơi sưng đỏ của cô, cuối cùng ôm cô về phía phòng tắm.
Biết rõ ngày mai cô sẽ đi làm anh còn hung hăng như vậy, hai chân cô bây giờ tê rần cả rồi.
Khương Ý vừa tẩy rửa cơ thể vừa lẩm bẩm mắng:
“Cầm thú mà!”
Cách một cánh cửa, Tần Thanh Tiêu nói vọng vào:
“Tôi nghe thấy đó.”
“Cầm thú cầm thú cầm thú!”
Khóe môi mỏng gợi cảm hơi cong lên, Tần Thanh Tiêu khẽ cười. Cô cố tình nói cho anh nghe sao?
…
Tầm mười hai giờ đêm, Khương Ý nằm gọn trong lòng của Tần Thanh Tiêu mà ngủ. Cô rất dễ vào giấc, vừa đặt lưng xuống là phát ra tiếng hít thở đều đều ngay.
Tần Thanh Tiêu không giống vậy, dạo gần đây bởi vì hay suy nghĩ chuyện của anh và cô, anh thường thao thức đến gần sáng.
Hôm sau.
Tần Thanh Tiêu như trước lái xe đưa cô đến công ty rồi hai người tách ra, tránh cho những đồng nghiệp khác nhìn thấy.
Biết cô quay về, người cùng phòng làm việc ai nấy đều mừng ra mặt.
“Chị Ý, trời ơi em nhớ chị quá đi mất!”
“Mấy ngày cô nghỉ tôi bị bắt hướng dẫn cho thực tập sinh, con bé ấy… ôi trời, may mà cô quay lại rồi.”
“Nghe nói chị bệnh hả? Đã khỏe hẳn chưa?”
Sự chào đón nồng hậu này khác xa so với thái độ của họ lúc trước, làm cô không kịp chuẩn bị tinh thần, có chút luống cuống gật đáp lời họ:
“Tôi khỏe lắm, mọi người sao vậy?”
Một thanh niên có vẻ bực bội ghé sát vào người cô, bắt đầu kể lể:
“Nói cô nghe nhé, ba hôm trước trưởng phòng giao việc xuống, chúng tôi chia ra làm và có nhờ Khương Di xử lý chút việc vặt. Cơ mà con bé ấy rất ngốc, không hiểu cũng không chịu hỏi lại mà tự ý làm, máy in vừa thay mới chưa lâu bị chập rồi hỏng, sửa mất cả mớ tiền luôn. Sau đó khi bị trách phạt, nó đã đổ lỗi cho tôi không nói rõ ràng! Khốn thật, tôi dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rồi ấy chứ!”
Khương Ý cũng không quan tâm đến con bé kia lắm, thấy hơi tội cho anh chàng liền nói:
“Vất vả cho cậu và mọi người rồi.”
“Chưa hết chưa hết, hôm qua có người nhìn thấy Khương Di vào phòng làm việc của Hàn Khúc rồi… rồi ầm ầm ở trong đó.”
Thời gian Khương Ý nghỉ ngơi thì ở công ty gà bay chó sủa, đủ các loại tin đồn dấy lên làm mọi người hoang mang vô cùng. Buồn cười là Khương Di tung tin Khương Ý cặp kè với ông này ông kia, vậy mà hôm sau đã bị người ta phát hiện đang lén lút với Hàn Khúc.
Khương Ý từng là nạn nhân của mấy cái miệng “tiện”, bị mắng chửi khi ly hôn với Hoàng Cảnh Hiên, nên cô không muốn trở thành người như họ, không thích ở sau lưng xì xầm bàn tán cuộc sống của người khác.
Lúc bọn họ đang nhiệt tình thảo luận, Khương Di đi vào rồi cáu kỉnh nói:
“Các người không thấy đây là trách nhiệm của Khương Ý sao?”
Ánh mắt của cô ta luôn luôn hướng về phía cô, một đôi mắt đầy thù hằn.
Khương Ý cười nhạt:
“Liên quan gì đến tôi?”
“Bởi vì cô nghỉ việc, cho nên mọi người mới phải vất vả như vậy.”
“Công việc của tôi có chị quản lý và trưởng phòng làm rồi, cô không biết à?”
Khương Di quả thật không biết. Ngay cả những đồng nghiệp khác cũng rất kinh ngạc vì cô có nhiều người chống lưng đến thế.
“Hơn nữa tôi cũng bị trừ lương, mất thưởng. Vậy xin hỏi, trách nhiệm của tôi ở đây là gì? Là phải chăm sóc cô đến tận chân răng, giúp cô hoàn thành công việc vốn dĩ không phải của tôi hả?“
Hôm nay Khương Ý có hơi khác với bình thường, nhưng mọi người cũng chẳng rõ khác ở chỗ nào. Nói trắng ra thì hiện tại Tần Thanh Tiêu rất bao che và quan tâm tới cô, đã nói nếu cô bị bắt nạt thì anh ta lo tất, cô sợ cái chó gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]