Sáng hôm sau, Khương Ý được Tần Thanh Tiêu đưa đi xem căn chung cư mà anh đã nói. So với cái phòng nhỏ cô muốn mua thì phải gấp ba lần, thậm chí có phòng khách rộng, hai phòng ngủ và gian bếp riêng.
Khóe môi cô co rút, nhớ tới đêm qua hùng hổ nói sẽ góp một nửa vốn với anh, cô hối hận ruột gan cũng thắt lại.
Tần Thanh Tiêu đứng bên cửa sổ sát đất, vòng tay ôm eo cô, hơi thở nóng ấm phả vào sau tai cô:
“Hài lòng không?”
“Không.”
“Nhà không đẹp à?”
“Quá to, chỉ có tôi và mẹ ở thì sẽ cảm thấy cô đơn.”
Cô đang đau lòng cho cái túi tiền của cô thì đúng hơn.
Tần Thanh Tiêu phì cười trước biểu cảm như ăn trúng ớt trên mặt cô, đáng yêu thật.
“Đừng sợ cô đơn, chờ qua một tháng nữa, tôi sẽ thường xuyên đến đây ngủ lại.”
“Ai cho anh đến mà đến? Còn đòi ngủ ở đây nữa chứ?” Khương Ý phản đối ngay tắp lự.
“Nếu em nói căn chung cư này là em tự mua, tiền viện phí cũng là em tự trả, mẹ em sẽ tin à?”
Khương Ý thở dài, sao mà tin nổi chứ? Mẹ có lẽ đang nghi ngờ cô rồi, chẳng qua bà còn ngại nên chưa mở lời mà thôi.
“Được rồi, chi bằng hôm nay anh đưa tôi qua bệnh viện thăm mẹ luôn đi.”
“Vậy để lát nữa chúng ta đi mua chút quà.”
“Không cần đâu, chỉ là ghé nói chuyện chút thôi mà.”
“Ra mắt gia đình em, chẳng lẽ đi tay không?”
“...”
Khương Ý không biết nói gì, cũng chẳng thể tính là ra mắt. Mà thôi, Tần Thanh Tiêu thích làm thế nào cũng được, cô mặc kệ.
Căn phòng trang trí tông màu trắng xám, trông rất đơn giản nhưng sang trọng, nội thất đều là loại đắt tiền. Chỉ vì trở thành bạn gái của người đàn ông này, cô đã tiết kiệm được mười năm cố gắng.
Nhưng… hóa ra có trong tay nhiều tiền cũng không giúp cô vui vẻ, cô thấy trống rỗng.
Lúc Tần Thanh Tiêu nói mật khẩu căn hộ cho cô, anh còn nói:
“Thật sự không cần chút tiền lẻ của em, hay là em cứ giữ đó tiêu vặt đi.”
Người với người, quả thật quá khác biệt.
Nói đi nói lại vài lần, Khương Ý vẫn không thuyết phục được Tần Thanh Tiêu lấy tiền từ cô.
Buổi trưa, hai người tới siêu thị, anh ở phía sau một tay đẩy xe, một tay ấn điện thoại bàn chuyện làm ăn.
Lúc này Khương Ý mới nhớ anh là giám đốc, là người vô cùng bận rộn!
“Anh có nhiều thời gian rảnh quá nhỉ? Còn đưa tôi đi mua đồ, dạo phố, chọn nhà gì gì đó.”
“Gần đây không bận lắm.”
Nói dối! Thời điểm này công ty vốn dĩ luôn ngập đơn hàng, còn có nhiều dự án đang được triển khai, Tần Thanh Tiêu sao có thể không bận hả? Khương Ý nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang mặc tây trang đứng cách mình vài bước chân, trông anh chẳng khác gì một diễn viên điện ảnh nổi tiếng.
Khí chất cao quý toát ra từ tận xương tủy, đứng ở đâu, nơi đó liền trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Khương Ý bỗng thấy bản thân thật may mắn vì có khuôn mặt mà anh ta yêu thích.
…
Khác với suy đoán của Khương Ý, lúc biết cô đang qua lại với Tần Thanh Tiêu, mẹ chẳng hề ngạc nhiên chút nào.
“Từ hôm cậu ấy ghé qua chỗ mẹ, mẹ đã biết rồi.”
Cấp trên bình thường mà quan tâm đến cả người nhà của nhân viên quèn như Khương Ý sao? Gừng càng già càng cay, bà biết, lại không nói.
Tần Thanh Tiêu không hề lúng túng chút nào:
“Chào bác, cháu là bạn trai của Khương Ý.”
“Ừ, chuyện tình cảm giữa cậu và con bé thì tự xử lý, tôi già rồi, không quản được.”
Con gái trưởng thành rồi, chắc sẽ biết bản thân đang làm gì. Bà chỉ có thể đưa ra lời khuyên khi cần thiết, không thể kiểm soát tương lai của con bà.
Lòng bàn tay Khương Ý thấm mồ hôi, bị Tần Thanh Tiêu phát hiện ra. Anh nắm chặt tay cô tuy không nói gì nhưng cho người ta cảm giác rất an tâm.
Lâm Ngọc Nghi nhìn đôi trẻ đang nắm tay nhau, ký ức cũ bỗng nhiên hiện lên trong đầu bà. Tương lai là thứ không thể biết trước, giống như bà và con gái luôn tin tưởng chồng, để rồi nhận về cay đắng vậy.
“Tới đâu thì tới đi.” Bà nói với Tần Thanh Tiêu: “Cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tôi và con bé.”
Bà không thích, cũng không ghét Tần Thanh Tiêu, xã giao vài câu liền thôi.
Bởi vì bà còn chưa hồi phục hoàn toàn nên chỉ có Khương Ý dọn qua nhà mới trước. Tần Thanh Tiêu thay cô gọi dịch vụ vận chuyển, không tốn một giọt mồ hôi nào, căn chung cư vốn còn trống trải kia đã được hoàn thiện.
Tần Thanh Tiêu mặt dày ở lại nhà của Khương Ý, lúc hai người tắm rửa xong, anh ôm cô đi về phía giường rồi nói:
“Giường mới trông khá ổn.”
“...”
“Tôi muốn thử độ đàn hồi của giường.”
Hay thật, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa?
Nhìn vẻ mặt cam chịu của Khương Ý, Tần Thanh Tiêu hơi uất ức:
“Một tuần em bị bệnh tôi không động vào em, một tuần mẹ em phẫu thuật, tôi cũng không động vào em.”
“Thì?”
“Trên mặt tôi không ghi rõ bốn chữ dục cầu bất mãn à?”
Khương Ý nhìn chằm chằm vào anh, sau đó hơi buồn cười:
“Có.”
Người đàn ông tắt đèn, bế cô ném lên giường. Hơi thở nam tính quẩn quanh chóp mũi của Khương Ý, ánh sáng từ đèn ngủ bên cạnh chiếu nghiêng lên ngũ quan tuấn tú, cô nghe thấy tiếng cởi quần áo gấp gáp.
“Em thích làm việc như vậy thì đêm nay cho em tăng ca ở trên giường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]