Chương trước
Chương sau
Mười ngày liền ăn rồi ngủ, Khương Ý cứ ngỡ bản thân là một con heo lười chuẩn bị được mang ra lấy thịt.

Sáng dậy tập thể dục để giãn cơ, ăn cơm, uống sữa, sau đó đến bệnh viện thăm mẹ, trở về tiếp tục ăn ăn ăn, nằm nằm nằm!

“Công việc dạo này thế nào rồi con? Mẹ thấy con chạy tới chạy lui thăm mẹ hoài.” Lâm Ngọc Nghi tò mò.

“Con tạm nghỉ thôi mẹ, mọi chuyện vẫn ổn.”

“Hay là chúng ta mua một căn nhà gần công ty con đi, nhà nào nhỏ nhỏ thôi.”

Bà sợ cô đi lại vất vả nên đưa ra lời đề nghị này, Khương Ý thấy cũng ổn.

“Vâng, để con liên hệ với bạn hỏi một chút.”

Với số tiền tiết kiệm của hai mẹ con và phần tài sản nhận được hậu ly hôn, họ có thể thoải mái hơn chút, bây giờ phải nâng cao chất lượng cuộc sống thôi.

Khương Ý gọi điện thoại cho bạn cũ, nói muốn đi xem nhà, được bạn nhiệt tình giới thiệu mấy căn chung cư khá ổn, không to không nhỏ, rất thích hợp với cô.

Khương Ý chưa kịp đặt tiền cọc nhà, buổi tối tới chỗ Tần Thanh Tiêu đã nghe anh nói:

“Tôi vừa mua một căn hộ chung cư, em và mẹ chuyển đến đó đi.”

“Anh nói gì?” Cô tưởng mình nghe nhầm, nhíu mày hỏi.

“Tôi biết em đang cần chỗ ở mới nên chuẩn bị cho em rồi.”

“Anh… điên rồi hả?”

Tần Thanh Tiêu ngồi trên sofa xem tivi, lười biếng hỏi:

“Điên cái gì?“

“Anh dư tiền quá không có chỗ tiêu đúng không?”

Cô hỏi câu này lại chỉ nhận được một chữ “ừ” nhạt toẹt.

Khương Ý biết Tần Thanh Tiêu giàu, biết bây giờ cô đang là bạn gái của anh, cho nên khi anh mua túi xách, quần áo, giày dép, trang sức cho mình, cô vẫn có thể nhận. Nhưng nếu mua nhà, mua xe thì có chút kỳ cục.

“Tôi tự mua được.” Khương Ý nghiến răng nói.

“Tiền đã trả, hồ sơ cũng đã làm xong, em thích ở hay không tùy em.”

“Gần đây anh cư xử rất lạ.” Cô cuối cùng không chịu nổi nữa, phải hỏi cho ra lẽ: “Anh rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

Quan tâm chăm sóc cô quá mức.

Sẽ ôm hôn, sờ sờ, tới khi cương cứng thì chạy đi tự xử, hoặc nhờ cô dùng tay giúp anh, gần như không lăn giường cùng cô.

Ban đầu còn thấy vui mừng, bây giờ cô bắt đầu sợ hãi:

“Khốn kiếp, Tần Thanh Tiêu, anh mắc bệnh gì về đường tình dục à? Có phải anh lây bệnh cho tôi rồi không? Cho nên mới cảm thấy tội lỗi?”

Khương Ý nói xong câu này, cả người Tần Thanh Tiêu cứng đờ:

“Trí tưởng tượng của em phong phú đến vậy à? Tôi chỉ ngủ với một mình em, tôi có thể lây bệnh từ đâu hả?”

Cô bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào anh, sau khi xác nhận anh không nói dối, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tôi có tiền nên mua nhà cho bạn gái của mình, em có ý kiến gì? Không thích cũng phải nhận.”

Không phải không thích, mà được sủng ái quá mức nên lo sợ.

Thấy cô im lặng, Tần Thanh Tiêu lại nói:

“Ngày mai tôi đưa em qua đó xem phòng. Giờ qua đây, tôi kiểm tra một chút.”

Khương Ý đi tới gần, bị người đàn ông kéo vào lòng. Đầu tiên là kiểm tra tay và mặt của cô, ánh mắt của anh chuyên chú, không pha lẫn chút dục vọng nào.

“Tốt, có da có thịt hơn rồi. Không uổng công tôi chăm sóc em.”

Ha, mỗi ngày ăn đều bắt cô ăn rồi ngủ, nuôi như nuôi heo mà, cô thậm chí nghĩ mình sắp được một tạ.

Ngồi trên đùi người đàn ông, cô cảm giác được tay anh bắt đầu di chuyển dần xuống dưới mông mình thì vội hỏi:

“Tôi khỏe rồi, ngày mốt có thể đi làm chưa?”

“Em không thích sống an nhàn chút sao?”

“Không.” Khương Ý lắc đầu: “Bây giờ hưởng thụ quen rồi, đến lúc tôi và anh hết hạn hợp đồng, tôi phải làm thế nào? Thay vì vậy hiện tại cố gắng chăm chỉ làm việc, tương lai nói không chừng sẽ được thăng chức. Khi ấy, cho dù một mình tôi cũng sẽ ổn.”

Vẻ mặt Tần Thanh Tiêu có chút phức tạp mỗi khi nghe Khương Ý nhắc tới việc chia tay với anh.

Anh khẽ thở dài rồi đột nhiên vuốt lấy một lọn tóc dài của cô đưa tới bên môi, nhẹ nhàng hôn.

“Ý, mặc dù tôi muốn xử lý tên giám đốc kia nhưng nếu làm vậy thì đồng nghĩa với việc mối quan hệ của chúng ta sẽ bại lộ. Cho nên tôi chỉ có thể cảnh cáo hắn, để hắn thu liễm tâm tư dơ bẩn đi.”

“Ừm?”

Khương Ý cũng biết gần đây cô nghỉ việc quá nhiều sẽ dẫn đến người khác chú ý, vì vậy im lặng lắng nghe.

Tần Thanh Tiêu mềm giọng với cô:

“Tôi không có thời gian để quan tâm những tin đồn vớ vẩn trong công ty. Lúc đi làm, nếu uất ức, cần tôi che chở thì phải chủ động nói với tôi, được không?”

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh trở nên nghiêm nghị, lúc nói chuyện còn không ngừng vuốt ve tóc và mặt cô, muốn bao nhiêu dịu dàng đều có.

Dáng vẻ của Tần Thanh Tiêu lúc này thật sự khiến Khương Ý xao xuyến, tim đập nhanh hơn, cô nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở rồi đáp:

“Được, nếu ai dám bắt nạt tôi, tôi lập tức nói cho anh biết. Về phần căn hộ mà anh mua tặng, tôi trả một nửa tiền nhé? Chúng ta… thôi, tóm lại, tôi nhận không thì sẽ rất khó chịu.”

“Muốn góp tiền mua nhà với tôi? Nghe như thể tôi và em chuẩn bị kết hôn vậy.”

“Gì?” Khương Ý không hiểu sao Tần Thanh Tiêu nhắc tới hai chữ kết hôn, cô sợ hãi: “Đừng nói bậy.”

Không đời nào cô sẽ đi bước nữa! Một lần chọn sai là đủ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.