Cổ họng Khương Ý bỗng dưng nghèn nghẹn, có thứ gì trực trào lên nhưng bị cô cố nuốt xuống. Những lời cần nói rất nhiều, vậy mà ra khỏi miệng chỉ có mấy chữ nghe nhẹ bẫng:
“Hôm nay thật sự là vô tình, tôi cũng không muốn gặp lại người đã làm tổn thương mình.”
Đến lúc này Tần Thanh Tiêu mới tạm tha cho cô.
Bởi vì lúc Hoàng Cảnh Hiên đến có mang theo cơm nên Lâm Ngọc Nghi đã ăn rồi, bà thấy con gái nấu cơm thì vỗ vai cô, nói:
“Con vất vả quá rồi, bình thường chỉ cần gọi cơm bên ngoài về cho mẹ là được, không cần tự nấu.”
“Chỉ khi con bận lắm mới ăn bên ngoài thôi, mẹ, thức ăn ngoài không tốt.”
Cũng không biết có đúng chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm hay không, vạn bất đắc dĩ hai mẹ con họ mới động tới.
“Sắp tới con sẽ thường xuyên mang cơm cho mẹ.”
Trong lòng Khương Ý thầm nghĩ, buổi tối đều phải tới nhà của Tần Thanh Tiêu, chi bằng nấu một lượt cho cả người đàn ông đó rồi đóng gói chừa phần luôn, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều.
…
Buổi chiều, bác sĩ tìm Khương Ý bàn về vấn đề làm phẫu thuật cho bà Lâm Ngọc Nghi.
“Tình hình không xấu lắm, tỉ lệ thành công cao, cô có thể yên tâm chuẩn bị.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Hai mắt Khương Ý ửng hồng, nỗi lo lắng duy nhất hiện tại của cô chính là sức khỏe của mẹ, nghe ông nói vậy, cô rốt cuộc có thể thả lỏng. Chỉ cần mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470203/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.