Cổ họng Khương Ý bỗng dưng nghèn nghẹn, có thứ gì trực trào lên nhưng bị cô cố nuốt xuống. Những lời cần nói rất nhiều, vậy mà ra khỏi miệng chỉ có mấy chữ nghe nhẹ bẫng:
“Hôm nay thật sự là vô tình, tôi cũng không muốn gặp lại người đã làm tổn thương mình.”
Đến lúc này Tần Thanh Tiêu mới tạm tha cho cô.
Bởi vì lúc Hoàng Cảnh Hiên đến có mang theo cơm nên Lâm Ngọc Nghi đã ăn rồi, bà thấy con gái nấu cơm thì vỗ vai cô, nói:
“Con vất vả quá rồi, bình thường chỉ cần gọi cơm bên ngoài về cho mẹ là được, không cần tự nấu.”
“Chỉ khi con bận lắm mới ăn bên ngoài thôi, mẹ, thức ăn ngoài không tốt.”
Cũng không biết có đúng chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm hay không, vạn bất đắc dĩ hai mẹ con họ mới động tới.
“Sắp tới con sẽ thường xuyên mang cơm cho mẹ.”
Trong lòng Khương Ý thầm nghĩ, buổi tối đều phải tới nhà của Tần Thanh Tiêu, chi bằng nấu một lượt cho cả người đàn ông đó rồi đóng gói chừa phần luôn, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều.
…
Buổi chiều, bác sĩ tìm Khương Ý bàn về vấn đề làm phẫu thuật cho bà Lâm Ngọc Nghi.
“Tình hình không xấu lắm, tỉ lệ thành công cao, cô có thể yên tâm chuẩn bị.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Hai mắt Khương Ý ửng hồng, nỗi lo lắng duy nhất hiện tại của cô chính là sức khỏe của mẹ, nghe ông nói vậy, cô rốt cuộc có thể thả lỏng. Chỉ cần mẹ bình an, cô có thể làm tất cả mọi thứ.
Sẵn ở bệnh viện, Khương Ý đi khám tổng quát một lượt rồi hỏi bác sĩ về việc uống thuốc tránh thai hàng ngày.
Một ngày nghỉ đơn giản trôi qua, lúc về tới khách sạn tắm rửa, Khương Ý nhìn vào gương mà giật mình.
Mặc dù trước đó ở nhà Tần Thanh Tiêu cô cũng tắm một lần rồi nhưng chưa nhìn kĩ, giờ mới thấy phần cổ và ngực toàn là dấu hôn xanh tím. Cô đưa tay ấn thử vào, không đau lắm, trông hơi đáng sợ vậy thôi.
Khương Ý hiếm khi được nghỉ ngơi, vừa về giường, cô liền ngủ một giấc tới tận hôm sau.
Việc đầu tiên cô làm là đến công ty xác nhận một chút thông tin của Khương Di.
Cô quen một người bên phía quản lý nhân sự, hỏi ra mới biết trường hợp này khá kỳ lạ. Khương Di không phải học sinh xuất sắc, chỉ mới lên năm hai đại học, trước đây chưa có tiền lệ tuyển kiểu thực tập sinh như cô ta.
“Nói nhỏ cho cậu biết, hình như có người chống lưng cho Khương Di đó.”
“Chống lưng? Ai cơ?” Khương Ý vô cùng tò mò.
“Không biết, mọi người đều đồn thế. Hai người là chị em họ à? Trông cô ta có chút giống cậu, tên cũng na ná nhau.”
“À, ha ha, dù sao cũng cảm ơn cậu đã cho tôi biết thông tin của cô ấy.”
Khương Ý cười gượng rồi chào tạm biệt.
Hay thật, không chỉ vào cùng công ty mà còn làm cùng một phòng! Khương ý mang vẻ mặt nghiêm nghị về chỗ của mình, lát sau, mọi người ồn ào hẳn lên, đồng thời nhìn ra cửa.
“Xin chào mọi người, em xin giới thiệu lại, em là Khương Di, thực tập sinh mới đến. Mong mọi người chiếu cố em nhiều hơn ạ!”
Khương Di trẻ tuổi xinh đẹp, lại còn có một nụ cười rất đáng yêu, ai nhìn cũng đều rất thích, đặc biệt mấy thanh niên đang độc thân.
Đôi mắt Khương Di lấp lánh:
“Em mời mọi người cà phê ạ.”
Nói rồi, cô ta gọi cho shipper mang theo túi lớn túi nhỏ nước uống đến từng bàn cho mọi người. Tiếng cười nói vang vọng cả văn phòng:
“Ai da, Khương Di hiền quá đi mất, vừa vào liền mua cà phê cho tất cả mọi người!”
“Cảm ơn em gái, ngoan quá ngoan quá.”
“Sau này có gì không hiểu cứ hỏi anh nhé!”
Chàng shipper giao cà phê đến bàn của Khương Ý thì khựng lại, bối rối đưa mắt nhìn về phía Khương Di, bởi vì trên tay hắn ta đã chẳng còn ly nào nữa rồi.
Khương Di che miệng kinh ngạc:
“Ôi, hóa ra là chị Khương Ý sao? Hôm qua lúc em đến không có chị, em không biết phòng làm việc của chúng ta có mười người, em chỉ mua chín ly mà thôi. Xin lỗi chị rất nhiều!”
Cô ta cầm ly nước trên tay, do dự một lát rồi đi đến gần:
“Hay là chị uống của em nhé?”
“Không cần đâu, tôi không uống cà phê.” Khương Ý mỉm cười lịch sự với cô ta, cũng chẳng quan tâm lắm. Bình thường cô ít uống thứ này là thật.
“Em xin lỗi mà, em không cố ý nên chị đừng giận em được không?”
Khương Di cố ý nâng cao thanh giọng làm mọi người đều nhìn về phía này, Khương Ý biết cô ta đang giở trò liền cười ha ha thành tiếng:
“Làm gì có chứ, bình thường chị cũng ít khi uống cà phê, không tin em hỏi mọi người xem. Một ly cà phê thôi mà, sao chị giận em được?”
Đồng nghiệp bên cạnh bị cô nhắc đến thì lần lượt lên tiếng:
“À phải, tôi ít khi thấy cô ấy uống cà phê.”
Trừ khi liên quan tới công việc, còn không thì Khương Ý chỉ uống nước lọc, bởi vậy da cô tương đối đẹp, so với Khương Di còn đẹp hơn, sáng bóng căng mọng.
Khương Di nhìn chằm chằm vào gương mặt gần như không trang điểm của Khương Ý, môi mím lại thật chặt. Rồi có một ngày, cô ta sẽ cướp đi mọi thứ của người chị cùng cha khác mẹ này.
Mối thù bị đánh vào đầu và mặt, Khương Di vẫn còn nhớ rất kỹ. Hơn nữa bởi vì Khương Ý mà tài sản cô ta có được bị giảm hơn một nửa, chỉ còn mấy phần, cho nên trong lòng cô ta có một nỗi hận khó nguôi ngoai.
Khương Di cúi đầu lại gần, dùng giọng nói mềm nhẹ nói với Khương Ý:
“Chị gái à, tôi sẽ trả cho chị cả vốn lẫn lời. Những thứ mà chị cướp của tôi, tôi sẽ giành về từng chút một.”
Lỗ tai Khương Ý nhồn nhột, cô đưa tay đẩy nhẹ Khương Di ra, dặn dò:
“Em chưa đánh răng trước khi đi làm sao? Hay là ăn cơm rồi không súc miệng lại vậy? Mùi nặng lắm, đứng xa xa nói chuyện cũng được rồi.”
Giọng cô không nhỏ, vài thanh niên người cạnh đều đã nghe thấy, ánh mắt họ vô thức liếc về phía Khương Di, trong mắt có chút kiêng dè. Giống như muốn nói, phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp thì không thiếu, nhưng mà ở bẩn đến mức này thì hiếm thấy lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]