Lúc Khương Ý bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào và giật mình tỉnh giấc, đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ.
Cô hoảng hốt kéo chăn, vừa nhúc nhích định xuống giường thì thân thể truyền tới cảm giác đau nhức khó nhịn:
“A…”
Tiếng rên nhỏ này làm người đàn ông đang nằm bên cạnh cô bị đánh thức, anh mở mắt ra, câu đầu tiên nói với cô là:
“Tôi đã xin phép cho em rồi, hôm nay không cần đi làm.”
“Anh xin phép? Ai bảo anh xin phép cho tôi nghỉ chứ?” Khương Ý không cảm kích mà còn thấy buồn bực: “Đi trễ còn hơn là nghỉ.”
Bởi vì cô cần tiền, cũng thích tiền tự bản thân kiếm ra hơn là tiền anh cho. Đó là cảm giác vui vẻ, tự hào và thỏa mãn vì chính thành quả mà cô cố gắng và nỗ lực để nhận được.
Tần Thanh Tiêu chỉ tiếp xúc với Khương Ý chưa lâu nhưng bằng vào kinh nghiệm nhìn người của anh qua nhiều năm, chỉ với một cái liếc mắt, anh liền biết cô nghĩ gì:
“Em cần tiền đến điên rồi à?”
Bị nói trúng tim đen, Khương Ý hừ một tiếng:
“Thì sao? Đối với tôi tiền là tất cả.”
Còn đàn ông, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Giống như Hoàng Cảnh Hiên và Tần Thanh Tiêu, đối với cô hai người họ đều không đáng tin.
Trên người Khương Ý chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng, cô lọ mọ tìm quần áo mặc vào, suốt quá trình này còn chẳng quay đầu nhìn xem Tần Thanh Tiêu đang làm gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470200/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.