“A, chết mất, tôi sẽ chết mất… Thanh Tiêu, sâu quá…”
“Không thích sao?”
“Không, không được… Ư…”
Khương Ý nằm nghiêng trên sofa, muốn bò lên trên một chút cũng không được, eo đã bị người đàn ông cố định. Thứ giữa hai chân anh liên tục ra ra vào vào lỗ nhỏ, giống như muốn nghiền nát, xỏ xuyên qua cô.
“Lấy ra, dừng… dừng một chút thôi… hức…”
Cơ thể Khương Ý lắc lư theo động tác của Tần Thanh Tiêu, hai chú thỏ trước ngực cũng nhảy nhảy đầy sinh động. Cô đưa tay ôm ngực, toàn thân như một chiếc thuyền nhỏ giữa sóng lớn, bị đánh cho không còn chút lực phản kháng.
Tiếng rên rỉ nhỏ dần rồi chuyển sang tiếng hô hấp dồn dập, toàn thân cô phiếm hồng, cổ và ngực tràn ngập dấu hôn từ người đàn ông.
Khương Ý nghĩ đến việc ngày mai còn phải đi làm liền tức điên lên:
“Anh đừng cắn nữa! Bộ anh là chó à?”
“Mắng thế nào tùy em.”
Tần Thanh Tiêu chẳng hề quan tâm mấy lời này của cô, cô lớn tiếng với anh, anh càng mút nhiều hơn, từ cổ xuống đến ngực không có nơi nào da thịt của cô còn bình thường, đều là dấu hôn cả.
Không đau, nhưng thật sự rất xấu hổ! Khương Ý nắm lấy tóc anh, vậy mà bị anh mút mạnh điểm nhỏ trước ngực. Hai người vừa làm tình vừa bạo lực giống như sắp đánh nhau vậy.
Tần Thanh Tiêu siết chặt eo cô, hít sâu một hơi rồi đâm tàn nhẫn hơn, giống như muốn trả thù vì cô mắng anh.
“Á, cầm thú, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470199/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.