Bị hai mẹ con nhìn chằm chằm, bàn tay đang giơ cao của Khương Chấn run run rồi hạ xuống, ông mấp máy môi, nói:
“Xin lỗi, ba không cố ý.”
Khương Ý không muốn nghe, cũng chẳng quan tâm đến đám người trước mắt nữa. Cô nắm lấy tay mẹ rồi đi ngược về hướng khác, bắt taxi đưa bà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của họ, Khương Di nở nụ cười chiến thắng.
Cho dù cô ta là con riêng thì sao? Đến cuối cùng ai được ba yêu thương hơn? Không phải là cô ta à? Những năm này sống chui sống nhủi, chịu đựng sự ghẻ lạnh của họ hàng, bị họ gọi bằng hai từ “con hoang” đã đủ lắm rồi. Bây giờ, Khương Chấn phải bù đắp cho hai mẹ con cô ta đàng hoàng!
…
Trở về bệnh viện, Khương Ý được y tá xử lý vết thương ở miệng, lúc sát khuẩn có chút đau, cô không tránh khỏi nhăn mày, trên gò má hãy còn in hằn dấu tay.
Cũng không hiểu là vận xui từ đâu kéo tới, hết chuyện này đến chuyện khác đè nặng trên vai cô. Khương Ý cố nén tiếng thở dài, không dám thể hiện sự mệt mỏi ra trước mặt mẹ mình.
Sau khi mẹ ngủ, Khương Ý đi tìm bác sĩ để hỏi về lịch phẫu thuật.
“Bác sĩ, tiền tôi đã gom đủ, không biết khi nào thì có thể sắp xếp cho mẹ tôi?”
“Gần nhất bác sĩ mổ chính đang có vài ca khác, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy rồi thông báo cho mẹ con cô sớm, đừng lo lắng quá, trước tiên cứ để bà ấy điều trị thêm một thời gian xem có tiến triển hay không đã.”
“Vâng…”
Khương Ý sợ tình trạng này kéo dài sẽ làm bà khó chịu, dù sao khối u đã di căn, phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Mới rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ chưa lâu, Khương Ý liền nhận được điện thoại từ Tần Thanh Tiêu.
“Đến đón tôi.”
Hôm nay là ngày anh trở về từ chuyến công tác, cũng là ngày mà Khương Ý phải rũ bỏ mọi chướng ngại tâm lý để lên giường với anh. Cô không thể tiếp tục trốn tránh nữa rồi.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt rầu rĩ còn mang theo vết thương của Khương Ý, chân mày Tần Thanh Tiêu nhíu lại.
“Em bị chó cắn nữa à?”
“Ừm…” Khương Ý hơi xấu hổ vì đây đã là lần thứ hai cô gặp Tần Thanh Tiêu mà bị thương trên mặt.
Người đàn ông cúi đầu lại gần, kiểm tra môi của cô, chân mày vẫn nhíu thật chặt:
“Em không biết nâng niu khuôn mặt của mình chút sao?”
“À…”
Hóa ra anh đang sợ cô làm hỏng khuôn mặt giống với người trong lòng anh, vừa rồi cô còn nghĩ anh đang lo lắng cho mình, suýt chút nữa đã cảm động.
Tần Thanh Tiêu trông có vẻ mệt sau chuyến công tác, lúc lái xe, anh chỉ lo tập trung để không xảy ra sai lầm, không hề nói chuyện với cô.
Về đến nhà của anh, tay Khương Ý bắt đầu thấm mồ hôi, bước chân cũng trở nên nặng nề.
Người đàn ông đi bên cạnh phát hiện ra cô căng thẳng:
“Đừng nói với tôi em vẫn cần thêm thời gian, sự kiên nhẫn của tôi đã bị em mài mòn cả rồi. Khương Ý, hôm nay em nhất định phải phục vụ tôi cho tốt, hoặc là hợp đồng một năm kia có thể sẽ phải kéo dài.”
“Kéo dài?” Khương Ý giật mình.
“Em không đọc điều khoản sao? Nếu em không thực hiện tốt hợp đồng thì thời gian em cố tình tránh né tôi sẽ bị trừ đi.”
Khương Ý bây giờ mới sực nhớ, đúng thật có điều khoản ấy.
Mỗi lần ở bên cạnh Tần Thanh Tiêu, cô thật sự cảm thấy nặng nề.
Anh vừa ngồi xuống sofa đã nói:
“Lấy cho tôi chút nước.”
Cô ngoan ngoãn làm theo, xuống bếp bưng nước lên đút cho anh uống, sau đó ngồi ở bên cạnh chờ anh ra lệnh cho mình.
Tần Thanh Tiêu vô cùng buồn bực bởi thái độ này của cô, anh muốn một cô bạn gái chăm sóc mình lúc mệt mỏi, chứ không phải osin, người làm, gọi mới động.
“Bỏ đi.” Anh đặt ly nước xuống bàn rồi nghiêng người, bỗng nhiên nằm lên đùi của Khương Ý, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Quầng thâm dưới mí mắt của Tần Thanh Tiêu khá đậm, Khương Ý không tự chủ được mà nhìn anh lâu hơn một chút. Cô nhớ trước kia Hoàng Cảnh Hiên cũng thích nằm trên đùi cô như vậy, ôm cô mà nói yêu cô nhất trên đời, sẽ không để bất cứ cô gái nào xen vào cuộc sống của họ.
Khương Ý vô thức xem Tần Thanh Tiêu là Hoàng Cảnh Hiên, đưa tay ra giúp anh mát xa hai bên thái dương, còn nhẹ nhàng hỏi:
“Có mệt lắm không?”
Người đàn ông hơi hé mắt ra nhìn cô, đáp:
“Mệt.”
“Vậy để tôi mát xa cho anh một lát, ngủ đi.”
Những ngón tay thon mềm của cô di chuyển qua lại trên trán và thái dương anh, kỹ thuật khá tốt, giống như đã từng học qua một khóa mát xa thực thụ. Tần Thanh Tiêu híp mắt thư giãn, nằm trên đùi cô, mùi hương nhẹ nhàng quấn quanh chóp mũi.
Sau đó, Tần Thanh Tiêu ngủ quên lúc nào không hay.
Khương Ý ngồi im tại chỗ ngắm anh, đùi có tê cũng không di chuyển. Cô sợ đánh thức người đàn ông này thì anh sẽ đè cô ra làm chuyện kia.
Không biết qua bao lâu, thời điểm Tần Thanh Tiêu tỉnh dậy, Khương Ý đang tựa vào ghế ngủ gục.
“Dùng đến cả cách này để trốn tôi? Rốt cuộc em ghét tôi đến mức nào vậy?” Anh khẽ hỏi, chậm rãi ngồi dậy.
Ngay cả khi anh động đậy cô cũng chẳng có phản ứng gì, ngủ còn ngon hơn cả anh.
Tần Thanh Tiêu nhẹ nhàng vòng tay xuống dưới thân và chân cô, dùng sức bế cô lên. Vậy mà người phụ nữ này vẫn còn ngủ được, nếu anh bắt cô đem bán, cô cũng không biết đâu nhỉ?
Tần Thanh Tiêu đi về phòng ngủ, đặt người trong lòng lên giường rồi kéo chăn đắp cho cô.
Tắm rửa xong, Tần Thanh Tiêu mới mở góc chăn mà nằm vào, kéo Khương Ý vào lòng mình. Uổng công anh vất vả làm việc để trở về sớm với cô, cô không tỏ ra nhớ nhung hay mong chờ mà còn lừa anh đi ngủ trước.
Tần Thanh Tiêu nằm nghiêng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, không kìm được, anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Đúng lúc này, Khương Ý bỗng nhiên mở mắt ra. Phát hiện đang nằm trên giường, cô có chút xấu hổ mà nói:
“Anh bế tôi về giường à?”
“Nếu không em nghĩ sao? Em mộng du rồi tự mình vào phòng?”
Thấy người đàn ông đã tắm rửa sạch sẽ, cô viện cớ:
“Anh, anh có đói không? Tôi nấu gì đó cho anh nhé?”
“...” Tần Thanh Tiêu cũng chưa ăn cơm, vì vậy gật đầu: “Được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]