Bị hai mẹ con nhìn chằm chằm, bàn tay đang giơ cao của Khương Chấn run run rồi hạ xuống, ông mấp máy môi, nói:
“Xin lỗi, ba không cố ý.”
Khương Ý không muốn nghe, cũng chẳng quan tâm đến đám người trước mắt nữa. Cô nắm lấy tay mẹ rồi đi ngược về hướng khác, bắt taxi đưa bà rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của họ, Khương Di nở nụ cười chiến thắng.
Cho dù cô ta là con riêng thì sao? Đến cuối cùng ai được ba yêu thương hơn? Không phải là cô ta à? Những năm này sống chui sống nhủi, chịu đựng sự ghẻ lạnh của họ hàng, bị họ gọi bằng hai từ “con hoang” đã đủ lắm rồi. Bây giờ, Khương Chấn phải bù đắp cho hai mẹ con cô ta đàng hoàng!
…
Trở về bệnh viện, Khương Ý được y tá xử lý vết thương ở miệng, lúc sát khuẩn có chút đau, cô không tránh khỏi nhăn mày, trên gò má hãy còn in hằn dấu tay.
Cũng không hiểu là vận xui từ đâu kéo tới, hết chuyện này đến chuyện khác đè nặng trên vai cô. Khương Ý cố nén tiếng thở dài, không dám thể hiện sự mệt mỏi ra trước mặt mẹ mình.
Sau khi mẹ ngủ, Khương Ý đi tìm bác sĩ để hỏi về lịch phẫu thuật.
“Bác sĩ, tiền tôi đã gom đủ, không biết khi nào thì có thể sắp xếp cho mẹ tôi?”
“Gần nhất bác sĩ mổ chính đang có vài ca khác, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy rồi thông báo cho mẹ con cô sớm, đừng lo lắng quá, trước tiên cứ để bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470195/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.