Chương trước
Chương sau
“Trông tôi giống như đang buồn sao?”

“Ừ.”

“Không có đâu, anh đừng suy diễn linh tinh, chỉ là tôi đang tập trung nên nhìn mặt căng thẳng vậy thôi.”

Khương Ý không biết bản thân nói dối rất tệ sao? Từ đầu mày ánh mắt đến cả khóe môi đang cong lên gượng ép kia cũng cho thấy cô giả vờ cười.

Tần Thanh Tiêu không có hứng thú vạch trần cô, bởi vì anh biết cô rất cứng đầu, luôn thích tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, đặc biệt là anh. Anh biết cô không muốn người ta thương hại mình.

Bệnh viện, Khương Ý vừa vào phòng liền nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt vô cùng, mắt thì sưng đỏ như vừa khóc xong.

“Mẹ? Mẹ khóc ạ?”

“Buổi chiều ba của em tìm mẹ, nói không muốn ly hôn chia tài sản.” Bà cũng không giấu giếm mà nói thẳng ra, nước mắt lại trào lên.

“Ông ấy lại tới?” Khương Ý lập tức giận điên lên. “Ông ấy nói gì với mẹ nữa?”

“Không có gì đâu, mẹ đuổi ông ấy với đứa con riêng kia đi rồi.”

Bà cố mỉm cười, còn nắm tay cô vuốt ve để cô bớt giận. Thế nhưng, chuyện khác cô có thể nhịn, riêng vấn đề liên quan đến mẹ là không thể bỏ qua cho đám người kia!

Cô nói:

“Mẹ không kể cho con thì con sẽ đi hỏi y tá, hoặc xin xem camera trong phòng bệnh.”

Bất đắc dĩ, Lâm Ngọc Nghi không còn cách nào:

“Mẹ biết rồi, con ngồi xuống trước đi.”

Sau đó Khương Ý mới biết người đàn ông kia tìm mẹ con cô là để bàn bạc về vấn đề của đứa con riêng Khương Di.

Ông Khương nhất quyết muốn chừa phần gia sản cho cô ta nên mới quậy phá, kéo dài thời gian ly hôn với Lâm Ngọc Nghi, trong lúc đó tìm người làm hồ sơ, thêm tên Khương Di vào hộ khẩu.

Sắc mặt Khương Ý sa sầm xuống:

“Con đã không muốn tiếp tục dây dưa với họ, mặc kệ đám khốn nạn kia rồi mà!”

Giống như mấy con giòi bọ, đeo bám tận xương.

Khương Ý an ủi bà:

“Mẹ đừng lo, con sẽ không để ông ấy được như ý muốn đâu, luật sư con thuê rất giỏi. Còn vài ngày nữa chúng ta ra tòa rồi, mẹ yên tâm nhé.”

Trên mặt Lâm Ngọc Nghi đâu đâu cũng nhợt nhạt, yếu ớt, tiều tụy đến nỗi Khương Ý nhìn mà đau lòng muốn khóc.

Mẹ là người mà cô yêu nhất, không ai được phép động vào bà, làm tổn thương bà như vậy!

Cố kìm nước mắt, cô đứng lên rồi nói:

“Con đi vệ sinh đã.”

Cô lén lút rời khỏi phòng bệnh rồi gọi điện thoại cho Tần Thanh Tiêu, lúc này anh đang ở nhà chuẩn bị đồ để ngày mai bay khỏi Nam Thành. Nghe nói anh đi Giang Thành gặp bạn cũ, cô chần chờ một lát rồi nói:

“Thanh Tiêu, tôi muốn nhờ anh một chút. Anh giới thiệu cho tôi một vị luật sư nào đó thật giỏi được không? Coi như tôi cầu xin anh.”

Với các mối quan hệ của Tần Thanh Tiêu, ắt hẳn sẽ tìm được người có năng lực tốt nhất.

“Được.”

Khương Ý đang định tóm tắt lại việc của mẹ mình thì anh đã nói:

“Ngày mai tôi sẽ bảo cậu ta đến đón em tan làm. Lúc tôi không ở đó thì chú ý sức khỏe.”

Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, giống như thật sự quan tâm đến cô vậy. Khương Ý không khống chế nổi, vô thức đáp:

“Anh cũng chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Thấy anh im lặng, cô lại tiếp:

“Tôi sẽ chờ anh.”

Bốn chữ đơn giản này đủ thể hiện quyết tâm của Khương Ý, lên giường với Tần Thanh Tiêu thì sao? Bây giờ cô đã ly hôn, cô đang độc thân mà! Tại sao phải sợ hãi? Phải lo lắng đủ thứ cho phiền thêm?

Đáy mắt Tần Thanh Tiêu đầy thích thú:

“Hôm nay em ngoan thật đấy, tôi rất mong chờ.”



Ngày hôm sau, Khương Ý xin về sớm và nhận được một cuộc gọi như đã tính trước. Luật sư mà Tần Thanh Tiêu tìm cho cô lái xe đến trước cổng công ty, đón cô ra ngoài vừa uống cà phê vừa nói chuyện cụ thể hơn.

Sau đó, hắn nói có việc cần làm nên phải đi gấp. Cô đoán hắn đi tìm thêm bằng chứng ngoại tình để thắng kiện. Trước đó cô đau đầu bao nhiêu thì bây giờ lại thoải mái bấy nhiêu, cứ dựa vào người đàn ông họ Tần kia trong một năm này đi.

Cô quyết định, triệt để lợi dụng anh ta như cách anh ta lợi dụng cô.



Trong một tuần Tần Thanh Tiêu đi công tác, Khương Ý và mẹ đã giải quyết xong chuyện ly hôn của bà. Khương Chấn phải chia 50% tài sản cho vợ, đồng thời căn nhà hiện tại cũng thuộc về bà ấy, còn phải chu cấp một khoản tiền tương đối lớn cho con gái Khương Ý, đều đặn mỗi tháng một lần.

Ông ta tính tới tính lui, suýt chút nữa đã bị lật thuyền.

Thời điểm ra khỏi tòa án, Khương Di khóc lóc nói với mẹ mình:

“Mẹ, sao có thể vậy được ạ? Con cũng là con của ba mà?”

“Thôi được rồi, đừng nói nữa, ông ấy còn một nửa tài sản mà, con cứ gấp làm gì?”

Ở cách đó không xa, Khương Chấn đang cố níu giữ Khương Ý:

“Mày nói vậy là sao? Tao khổ sở nuôi mày lớn, tốn mất bao nhiêu tiền của để mày được ăn học đàng hoàng rồi ra đời, mày trả mấy chục năm đó lại cho tao được không? Tao nuôi mày khôn lớn, bây giờ mày nói cắt đứt với tao? Khương Ý, mày…”

“Muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần? Tôi và ông từ nay về sau không còn bất Khương Ý mối quan hệ nào nữa, ở bên ngoài đừng nhận là người nhà của tôi, rất mất mặt.” Khương Ý lạnh lùng chỉ về phía hai mẹ con Khương Di rồi nói: “Kia mới là gia đình của ông, hiểu rồi chứ? Kể từ khi ông lừa dối mẹ tôi thì ông đã sai rồi, còn bênh vực đám ô hợp đó, tôi khinh bỉ ông!”

Chát.

Khương Chấn điên máu tát vào mặt Khương Ý một cái thật mạnh. Cô cũng không tránh né, không chớp mắt chút nào.

Khóe môi rướm máu, cô nở nụ cười khinh miệt:

“Đánh xong rồi hả? Một cái tát là đủ. Từ nay về sau, nếu ông tát tôi một cái, thì cũng đừng trách tôi bất hiếu.”

Ở thời điểm hiện tại, Khương Ý bỗng nhiên cực kỳ hận, cực kỳ hận đàn ông.

Lâm Ngọc Nghi thấy con gái bị đánh thì run run lao tới, đứng chặn trước mặt cô rồi quát lên:

“Ông làm cái gì đó?”

Trong cơn giận, Khương Chấn lại vung tay lên. Khương Ý sợ mẹ bị thương nên vội vàng xông ra nắm chặt cổ tay ông rồi quát:

“Khương Chấn, ông thử động một ngón tay vào mẹ tôi xem? Tôi nhất định sẽ liều mạng với ông!”

Động tác của cô là theo bản năng, cực kỳ nhanh. Mọi người đều không nghĩ tới cô phản ứng nhanh đến vậy, Khương Chấn cũng chỉ giơ tay ra hù dọa chứ nào dám đánh vợ.

Thế nhưng, hành động của ông đã khiến mẹ con Khương Ý thất vọng hoàn toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.