Quản lý đương nhiên sẽ không nói thẳng là vì Tần Thanh Tiêu yêu cầu phải làm như vậy.
Ban đầu quản lý cảm thấy có gì đó kỳ cục nhưng ngẫm lại thì Khương Ý đã kết hôn rồi, chỉ đi theo làm vài việc vặt bên cạnh tổng giám đốc, chắc cũng không ai dám ý kiến lung tung đâu!
Khương Ý thở hắt ra một hơi rồi rời giường, thay quần áo xong liền cầm điện thoại lên gọi đồ ăn ngoài về cho mẹ, cô nói:
“Mẹ, con đi làm trước nhé.”
Người nằm trên giường không phản ứng gì, cô gọi thêm vài lần nhưng đáp lời cô là sự im lặng kéo dài. Trái tim cô lập tức đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch như trống bỏi.
Khương Ý đưa tay kéo chăn ra, nhìn thấy trên trán mẹ lấm tấm mồ hôi, sắc mặt bà lúc ấy cũng trắng bệch.
“Mẹ? Mẹ sao vậy ạ?”
Cô bối rối kiểm tra trán bà, không sốt, nhưng mà tay chân đều rất lạnh!
Khi xe cấp cứu đến nơi, Khương Ý cảm giác cả người cô đã đầy mồ hôi, một nỗi sợ hãi kinh hoàng nhanh chóng bao trùm thân thể. Thời tiết bên ngoài khá lạnh, cô vội vàng cầm lấy áo khoác và ví tiền rồi phóng lên xe.
…
Bệnh viện.
Bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm của Lâm Ngọc Nghi, vẻ mặt nghiêm trọng nói với Khương Ý:
“Bà ấy bị ung thư dạ dày nhưng phát hiện có hơi trễ, bây giờ không thể trực tiếp phẫu thuật mà phải điều trị nội trú để làm hạ giai đoạn ung thư xuống trước. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470175/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.