Buổi tối, Khương Ý trở về nhà trong bộ dáng mệt mỏi. Người đàn ông họ Tần kia không biết lên cơn cái gì, bắt cô đi theo anh ta hết cả ngày.
Vừa mở cửa ra cô đã nghe thấy có tiếng cãi vã truyền tới, sau khi cởi giày cao gót đặt sang một bên, cô đi nhanh vào phòng khách rồi sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Dưới đất là những mảnh thủy tinh vung vãi, nước từ bình hoa hồng bị vỡ chảy lênh láng ra ngoài, mẹ cô tóc tai bù xù chỉ vào ba cô mà hét ầm lên:
“Ông làm như vậy không thấy có lỗi với mẹ con tôi hả? Đồ khốn nạn, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!”
“Mẹ!” Khương Ý kinh hãi nhìn bà.
Lâm Ngọc Nghi thở hổn hển quay sang nói với cô:
“Dọn quần áo đi, tối nay mẹ con mình ra ngoài khách sạn ngủ!”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Khương Ý bối rối đưa mắt về phía cha mình, hy vọng ông sẽ cho cô một lời giải thích, thế nhưng ông lại nghiêng đầu lảng tránh ánh nhìn của cô.
Trái tim cô không ngừng đập nhanh hơn, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng quen thuộc làm tay chân cô cứng đờ. Chẳng lẽ là cha ngoại tình? Điều này còn khó tin hơn chuyện Hoàng Cảnh Hiên phản bội cô, bởi vì mấy chục năm nay tình cảm của cha mẹ cô luôn rất tốt mà!
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Khương Ý đã đúng.
Tối hôm đó Lâm Ngọc Nghi đưa theo con gái ra ngoài khách sạn ngủ. Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470174/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.