Tôi về nhà, mệt – đau – tức – tủi thân … Một mớ cảm giác hỗn độn, đang khiến tôi như 1 cái xác toàn vết thương vậy.
- Sao mặt tái mét vậy?
- Con tính đi chơi mà mới chạy ra xíu gió lạnh quá, chạy xe lạnh tới nổi nước mắt nước mũi tèm lem, nên con về.
- Ừ, mệt ko mà nhìn xanh quá, hay con uống thuốc nữa đi rồi ngủ sớm.
- Dạ, cũng hơi nhức đầu thôi mẹ.
- Ăn thêm cháo ko?
- Thôi, con lên phòng nằm chắc đỡ.
- Đang mệt nằm với mẹ đi!
- Thôi được rồi mẹ, con muốn lăn lộn 1 mình cho đã, người con hơi ê ẫm.
- Mai có đi thăm thằng Vinh nữa ko?
- Mai tính mẹ, giờ con lên mằm, mới ngoài đường vô con lạnh quá.
Rút lên phòng, ko khóc nữa, ko biết làm gì, ko muốn hét, ko muốn đập đồ, ko muốn cấu xé hay giết ai, tôi chỉ ngồi đó thôi … 1 cảm giác trống trải, lạnh lẽo và vô cảm đến kỳ lạ. Chưa bao giờ tôi trải qua thứ cảm giác này, đau ko hẳn đau, điên ko hẳn điên, nó là thứ cảm giác như đang đói, cố gắng cố gắng đi tìm cái gì ăn và khi tìm được món ăn thì lại ko muốn ăn nữa. Giờ tôi chẳng biết nên làm gì, ko biết đấu tranh vì điều gì, cho ai. Đấu tranh cho tôi hả? Tôi chỉ mong muốn trả về những ngày hạnh phúc, à ko phải, tôi muốn trở về cuộc sống ko dính tới Vinh, hay ước gì ngủ dậy 1
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736268/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.