Tôi gọi điện rũ con Tiên qua chơi, ráng nghỉ hết hôm nay mai đi làm, ở nhà kiểu này chết sớm vì chán.
Tiên qua, mua thêm mấy thứ lặt vặt 2 đứa hay ăn. Nó đang bận mà hễ nghe tôi gọi là lại phi tới, cuộc đời muôn vàn đau khổ mà có 1 con bạn như vậy thì cũng quá tuyệt vời rồi. Hai đứa vô phòng mẹ nằm tâm sự
- Rồi mày tính sao? Tết tới rồi.
- Sao là sao?
- Tao thấy coi bộ ko dứt được hả?
- Được hết.
- Nghe kể thì ổng thương mày quá.
Đó là tôi kể chuyện tối qua, tôi lại tua trở về thêm 1 đoạn, đoạn trong quán café
- Cái gì? Đúng là đồ con chó ghẻ mà, nó tưởng nó là ai? Để tao tới bệnh viện đó là lên cho thiên hạ biết bộ mặt ti tiện của nó?
- (Cười) Tao nói thiệt, giờ tao ko quan tâm tới ai nữa, tao chỉ muốn được yên thôi.
- Cười cười nữa, mẹ hay gọi nó ra quán rồi cho nó vài bạt tai?
- Mày ko sợ đau tay à?
- Hả?
- Mặt nó dày lắm, ko biết quê đâu.
- Nhưng còn con bạn nó? Nó biết hết rồi mày nghĩ nó có nói cho chồng mày nghe ko? Hay bắt nó nói cho chồng mày nghe đi.
- Thôi mày ơi, làm vậy tao thấy hạ thấp bản thân. Tao nói thiệt với mày, giờ tao chỉ thấy mệt mỏi, càng làm lớn chuyện tao càng thấy tao càng tội nghiệp. Quậy lên cũng được, nhưng để vạch ra cái gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736271/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.