- Alo, Dung hả, em hết bịnh chưa?
- Dạ đỡ rồi chị, có gì ko chị.
- Em đi café với chị được ko?
- Giờ em đang oải ko muốn đi đâu. Vậy thì tối, rãnh thì đi liền với chị, chị bức bối lắm.
- Vậy chừng nào em rãnh em nhắn chị.
- Ok, chị chờ em, nhớ nhắn chị đó.
- Dạ, chào chị.
Tôi ko hiểu cái bà này mắc gì mà cứ ám tôi hoài, nhưng nghe giọng thì đúng là đang có tâm trạng hay gì đó. Thôi kệ, tối coi đỡ thì đi café cũng được.
Trời còn có nửa tháng nữa là tới Tết, Tết nay chắc ko vui như mọi năm, mà bù lại lại được ở nhà với mẹ, qua Tết là tới kỷ niệm ngày cưới, rồi sau đó tới hạn 6 tháng … nhanh quá! Ước gì như gấu, ngủ đông 1 giấc dậy rồi mất trí luôn cho rồi. Cảm xúc tôi chẳng còn nhiều, giờ thấy Vinh gọi lại bực, mà trong bụng thì lo cho ổng, nhìn ổng xanh lè thấy xót. Mà ở trong cái bệnh viện đó, cái con đó chắc nó cũng chu đáo, còn ghi điểm với má nữa mà. Chậc, bực mình.
Cô Hà mua thuốc xông về nấu cho tôi, xông xong rồi thoa thêm 1 dầu nóng, uống thêm liều thuốc. Mẹ về, chiều nay ko ăn cơm mẹ nói cô Hà nấu cháo bò để bồi bổ.
Húp tô cháo nóng bổ dưỡng, tôi khoẻ hẳn ra, tươi tỉnh hơn trong ngày, tôi lên lầu thay đồ, sực nhớ lấy passport nhắn tin cho bé Vy và cũng nhắn luôn cho chị kia
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-de-duoc-anh-co-bo-em-khong/2736266/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.