Thẩm Nguyệt không biết được chính xác Dương Hạc Hiên ở phòng nào nên phải từ từ tìm kiếm từng phòng, từng phòng một. Đến khi mở cánh cửa phòng thứ ba cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên giường bệnh, khó khăn viết một thứ gì đó.
Anh ta sao trông quen mắt thế kia chứ? À đúng rồi, anh ta không phải là "công dân năm tốt" trong lời dì Thanh hay sao? Cô nhi viên dạo này u ám như thế cũng do anh ta phải nhập viện. Thì ra là nằm ở đây à? Đang tính đẩy cửa đi ra Thẩm Nguyệt lại bắt gặp ánh mắt đầy thống khổ và bất lực của người đàn ông trên giường bệnh khi nỗ lực viết từng chữ trên giấy. Không biết là do đồng cảm hay là bởi tò mò nhiều hơn nhưng Thẩm Nguyệt đã bất giác đến gần xem thử người kia đang viết gì mà đau khổ đến thế.
Hóa ra là đang viết di chúc. Người biết mình sắp chết đều sẽ có biểu cảm đáng thương đến thế này à? Ơ, dưới này là gì vậy chứ? Thẩm Nguyệt ghé mắt cố gắng nhìn kỹ, cô hết sức ngạc nhiên bởi ngoài tờ di chúc kia thì trên bàn toàn bộ đều là những mảnh giấy viết chi chít chỉ có một cái tên duy nhất: "Minh Diệc".
Người này phải quan trọng với anh ta nhường nào kia chứ? Tài sản đã để hết cho người ta thì thôi đi giờ còn tâm tâm niệm niệm tới mức chỉ một cái tên thôi cũng viết đặc mấy trang giấy. Thẩm Nguyệt thực sự muốn một lần nhìn thấy người đàn ông có tên Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506493/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.