Lúc sắp quay lại phòng ngủ, Dương Hạc Hiên bỗng nghe thấy tiếng động lạ từ bên ngoài truyền tới. Anh cẩn thận bước ra cửa xem xét xung quanh nhưng không hề nhìn thấy điều gì bất thường cả.
Chẳng lẽ là mình nghe nhầm à? Ngoài hành lang vắng lặng không một bóng người. Ánh sáng từ bóng đèn trên trần nhà nhập nhòe khi sáng, khi tối có vẻ nó lại sắp hỏng mất rồi.
Ngay khi vừa định quay lại phòng tiếp tục nghỉ ngơi thì lọt vào mắt anh là một vạt áo màu đỏ lòe ra sau góc khuất hành lang. Không biết linh tính thế nào anh mở miệng dò xét:
"Thẩm Nguyệt, sao cô đến mà lại trốn ngoài đằng đó thế kia?" Đáp trả lại Dương Hạc Hiên là một sự im lặng quỷ dị. Cái bóng đèn cũ kỹ kia cũng rất phối hợp trực tiếp không sáng lên nữa. Cả hàng lang bỗng chốc trở nên tối om.
Không biết người khác khi gặp tình huống như thế thì sẽ phản ứng thế nào nhưng Dương Hạc Hiên lại bình tĩnh rút điện thoại từ trong túi áo, mở đèn nương theo ánh sáng đó mà tiến về phía góc hành lang.
Thẩm Nguyệt điên mất thôi! Tại sao anh ta lại phát hiện được mình kia chứ? Cuối cùng cô cũng cam chịu chấp nhận số phận từ từ bước ra.
"Thì ra đúng thật là cô đang ở đây?"
Thẩm Nguyệt nghe thấy Dương Hạc Hiên mở lời thì cảm thấy bản thân ngu ngốc không thôi, lý ra ngay lúc đó cô cần bỏ chạy mới phải chứ! Nhưng thôi đâm lao thì đi theo lao, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506491/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.