Sáng hôm sau.
"Này, làm gì mà thất thần từ sáng tới giờ thế? Lẽ nào anh chàng trong mơ tìm thấy người rồi lại về báo mộng cho cậu hả?" Minh Tranh đưa tay khua khua trước mặt Dương Hạc Hiên.
Dương Hạc Hiên giật mình hồi thần trở lại, uể oải nói: "Ừm, anh ta trở lại rồi?"
"Gì chứ? Thật sự quay lại sao? Có tiến triển gì mới mau kể cho tôi nghe xem nào?" Minh Tranh lại bật lên công tắc hóng chuyện của mình nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống.
"Cũng không tính là tiến triển gì lắm, chỉ là từ cảnh tìm người chuyển sang cảnh đâm người mà thôi."
"???"
"Không được rồi! Không được rồi! Tôi phải tìm thầy cúng cho cậu thôi. Theo tình tiết này thì chắc chắn là có vong theo."
"Ừm, vậy cậu mong chóng tìm giúp tôi một người? À nhớ dẫn người nào thân thiết chút để còn được chia phần trăm. Nếu hoa hồng lớn cậu chuyển sang nghề dẫn mối cũng không tệ dù sao bệnh viện mình cũng không ít câu chuyện quỷ thần cần phải giải quyết." Dương Hạc Hiên mỉm cười trêu chọc.
Minh Tranh giờ mới nhận ra bản thân bị đem ra đùa bỡn, giận dỗi nói: "Còn đùa được như thế thì chắc chắn là không sao rồi. Tôi thật vô công rỗi nghề mới lo lắng cho cậu." Đặt hồ sơ bệnh án lên bàn Minh Trạch đứng lên ra ngoài đóng sập cửa lại.
Dương Hạc Hiên thu lại nụ cười của mình tiếp tục rơi vào trầm tư.
Thực ra anh quả thật không muốn lừa Minh Tranh, vốn dĩ anh muốn kể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506494/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.