Biệt thự Trịnh gia.
"Anh nên nhớ mình không hề có hai cái mạng đâu." Minh Diệc trông thấy Trịnh Kỳ vẫn còn đang tập trung xử lý tài liệu tỏ vẻ rất không hài lòng nói.
Nếu bình thường có thể Trịnh Kỳ sẽ đưa ra một vài lý do phản bác nào đó nhưng hôm nay anh trở nên cực kỳ ngoan ngoãn mà đóng màn hình laptop.
Minh Diệc trông thấy thế thì cũng có chút không tin vào mắt mình. Từ trước đến nay đối với cậu nếu nói về người cố chấp và độc tài thì chắc chắn Trịnh Kỳ mà xếp số hai không ai dám xếp thứ nhất. Bỗng dưng thấy anh ấy trở nên ngoan ngoãn như thế này cậu cũng cảm thấy có chút không quen.
Giả bộ ho nhẹ vài cái để che dấu sự thất thố của mình, Minh Diệc theo thói quen tiến lại đặt thức ăn đêm lên bàn Trịnh Kỳ.
Ngay lúc này tiếng di động quen thuộc đột nhiên vang lên, Minh Diệc đặt phần ăn trên tay xuống mới lấy điện thoại từ trong túi ra. Nhìn số điện thoại trên màn hình cậu có chút chần chờ, không muốn nhấc máy.
"Nếu là ba gọi thì em cứ nghe bình thường đi, nhớ bật loa ngoài." Trịnh Kỳ không thèm nhấc đầu dậy vẫn ung dung thưởng thức món ngon trước mặt.
Nghe thấy thế Minh Diệc mới không chần chừ nữa nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói cực kỳ hòa ái:
"Ba gọi không phiền con làm việc chứ?"
Dù đã sinh sống ở nhà họ Trịnh từ năm tám tuổi nhưng Minh Diệc vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506473/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.