Dương Hạc Hiên khi thấy bạn mình không hề dò hỏi mà lập tức dời sang chỗ khác cảm thấy thật sự nhẹ lòng. Mặc dù Thẩm Nguyệt đã nhiều lần nói với anh rằng thực sự không cần chừa chỗ cho cô như thế nhưng anh vẫn nhất định kiên trì làm vậy. Đối với Dương Hạc Hiên so với việc để Thẩm Nguyệt một mình bơ vơ đứng cạnh thì thà anh để mọi người nghĩ mình kỳ quái một chút còn hơn. Tất nhiên cho tới thời điểm hiện tại anh vẫn chưa một lần tìm hiểu tại sao mình lại cảm thấy như thế, bản thân vừa nghĩ thế nào anh đã không chút do dự mà thực hiện mất rồi.
Lẩu quả thật là một món ăn thắt chặt tình cảm. Chỉ sau một bữa ăn ngắn ngủi thiện cảm của khoa tim mạch với Dương Hạc Hiên lại được nâng lên một bậc.
Bữa ăn kết thúc trong sự thỏa mãn của tất cả mọi người tham gia và tất nhiên chỉ có người mà thôi, quỷ hồn Thẩm Nguyệt thì tất nhiên không hề cảm thấy như vậy. Đối với một kẻ ham mê mỹ thực mà nói chỉ dừng lại ở việc ngắm là không thể nào thỏa mãn rồi.
Sau khi tính tiền xong quay lại bàn đập vào mắt Dương Hạc Hiên chính là ánh mắt ai oán kia của Thẩm Nguyệt. Anh có chút muốn bật cười trong lòng tự cảm thấy phần lẩu mình mua về quả thật không sai mà.
Minh Tranh nhìn thấy gói đồ ăn to bự trong tay Dương Hạc Hiên thì hết sức ngạc nhiên: "Cậu chưa ăn no hay gì? Ai vừa mới ăn lẩu xong rồi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506475/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.