Ngày đầu tiên khi Dương Hạc Hiên phải quay lại bệnh viện Minh Tâm làm việc thì Thẩm Nguyệt đã buồn rầu ra mặt. Đang được vui chơi thỏa thích lại phải đi vô địa ngục giữa trần gian thì ai mà vui được chứ?
Trước đây Thẩm Nguyệt đến bệnh viện hằng ngày chỉ là do cần túc trực bên cạnh bệnh nhân kia để thực hiện được giao dịch. Bây giờ đã không còn việc của cô nữa thì còn lao đầu vào bệnh viện làm gì? Nghĩ vậy Thẩm Nguyệt liền đứng khựng lại, không tiếp tục đi ra ngoài theo Dương Hạc Hiên nữa.
Đi được vài bước Dương Hạc Hiên mới nhận ra Thẩm Nguyệt bị tụt lại phía sau, lúc nhìn thấy khuôn mặt khác thường của cô, anh mới cực kỳ lo lắng hỏi:
"Cô làm sao thế? Không khỏe ở đâu sao?"
Trước vẻ mặt lo lắng của Dương Hạc Hiên, Thẩm Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn thật thà đáp:
"Tôi nghĩ mình không nên theo anh đến bệnh viện nữa đâu. Thứ nhất, tôi đã hoàn thành trao đổi rồi không cần túc trực tại bệnh viện nữa. Thứ hai, ở bệnh viện đối với tôi cũng quá nguy hiểm."
"Không phải là ở cạnh tôi cô rất an toàn sao?" Dương Hạc Hiên chẳng nghĩ ngợi đã vội vàng đáp.
"Nhưng... đâu thể lúc nào anh cũng ở cạnh tôi được. Hơn nữa tôi đến đó để làm gì nữa?"
Câu nói của Thẩm Nguyệt khiến Dương Hạc Hiên không biết phải đáp lại như thế nào. Đúng vậy, trao đổi giữa cô và anh đã kết thúc, vốn dĩ cô đâu cần phải ở bên cạnh anh mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-kiep-sau/2506406/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.