Tần Thanh Thủy ngước mắt nhìn anh, bình tĩnh trả lời: “Không, tôi không có ý đó, tôi chính là hạ tiện mà thôi, Lục Ngôn anh không phải biết sao? Tôi phóng đãng không cần mặt mũi, hạ tiện không có giới hạn, tôi thích ở cùng những người đàn ông này, tôi chính là ai cũng có thể cưỡi…”
“Chát——”
Một cái bạt tai, đột nhiên rơi trên mặt Tần Thanh Thủy.
Khuôn mặt nhỏ của Tần Thanh Thủy nghiêng đi, khóe môi lập tức rướm máu.
Người đánh cô, là Lục Ngôn.
Đáy mắt anh u ám, có vài phần đỏ tươi hung ác: “Tần Thanh Thủy, cô đê tiện như vậy, không thể rời khỏi đàn ông như vậy sao? Có phải chỉ cần là đàn ông, cô đều muốn không?”
Tần Thanh Thủy giơ tay lâu vết máu bên môi, cười nói: “Đúng vậy Lục Ngôn, tôi chính là…”
Lời vừa nói ra, Lục Ngôn đột nhiên nắm cánh tay cô, kéo cô đi về phía trước.
“Lục Ngôn, anh muốn làm gì! Buông tôi ra!” Tần Thanh Thủy giãy giụa, bước chân loạng choạng, không cẩn thận ngã trên mặt đất, lại bị Lục Ngôn thô lỗ trực tiếp kéo lên, kéo tiếp tục đi về phía trước.
Cả đường đụng tới đụng lui, Tần Thanh Thủy thậm chí đụng tới đồ trang trí trên hành lang, đầu gối đau đớn.
Lục Ngôn căn bản không quan tâm, chỉ kéo cô đi.
“Ngôn, anh muốn làm gì?” Tần Tâm Liên đuổi theo ra: “Anh bình tĩnh một chút, ở đây nhất định có hiểu lầm gì, anh để chị giải thích…”
Nhưng lần này, Lục Ngôn ngay cả lời của Tần Tâm Liên cũng không nghe.
Anh kéo Tần Thanh Thủy vào phòng nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-khong-co-gap-anh/153246/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.