Tử Mặc không ngờ anh lại muốn đưa cô đi thăm mẹ anh, lại càng khôngnghĩ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy – tối thứ Sáu, ba ngày sau Tết Nguyêntiêu. Hôm ấy tuyết rơi không nhiều, ngoài trời từng bông tuyết mỏng manh bị gió thổi bay lả tả. Anh vẻ mặt bìnhthản, vừa lái xe vừa hỏi: “Em muốn ăn gì?” Biết trong khoảng thời giannày tâm tình anh không được tốt nên cô nhường anh chọn: “Anh quyết địnhđi!” Anh không đáp lại, chiếc xe bon bon chạy giữa con đường đầy tuyết.Hai người yên lặng. Một lúc sau, xe dừng ở trước cổng bệnh viện. GiangTu Nhân nghiêng đầu: “Anh muốn vào nhìn qua mẹ một chút!” Mấy ngày nay,ngày nào anh cũng vào bệnh viện, nhưng không hề mở miệng yêu cầu cô đicùng. Giờ đây anh cũng chỉ nhìn cô mà không nói. Trong xe cực kỳ yêntĩnh. Cô hiểu ẩn ý trong lời anh không biết phải làm sao, chỉ quay đầu,mắt đối mắt: “Anh muốn em trả lời sao đây?” Anh cười, nhưng nụ cườikhông nhập vào đáy mắt: “Anh hi vọng em đi mà không cần anh phải nói!”Nếu anh đã nghĩ vậy, việc gì cô phải câu nệ? Cứ coi như đi thăm mẹ củabạn đi!
Tháo dây an toàn, cô đẩy cửa xe, xoay người. Anh cũng bước ra khỏixe. Thang máy nhích lên từng tầng một, thỉnh thoảng lại phát ra tiếngkêu lanh canh làm người ta đứng nhấp nhổm không yên. Cô nắm chặt bàn tay phải đang đặt trong túi áo khoác, nơi đầu ngón tay tiếp xúc với lòngbàn tay nham nháp mồ hôi. Thang máy dừng tại khu bệnh chuyên biệt. Hànhlang tĩnh mịch vốn vô cùng rộng rãi giờ bày đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/3248038/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.