Mặt trời trưa mùa đông như một chiếc đĩa sáng nhạt màu lơ lửng giữakhông trung, lười biếng hắt ra những tia sáng yếu ớt. Trong phòng rất ấm áp khiến người biếng nhác, chỉ muốn cuộn mình trong chăn, chẳng buồnnhúc nhích. Anh vẫn còn đang ngủ say sưa như một đứa trẻ. Hàng lông màyrậm rạp, chiếc mũi thanh tú, cánh môi mỏng, đôi mắt thi thoảng bắn ranhững tia nhìn khiến người ta phải khiếp sợ, nhưng bình thường lại rấthiền hòa giờ đây đang nhắm nghiền. Rất ít khi cô ngắm anh kỹ như thếnày.
Tử Mặc nhẹ nhàng vén chăn dậy. Mặc quần áo xong, quay lại thấy anh đã tỉnh, đang đưa mắt nhìn mình, trên môi nở một nụ cười hứng thú. Tuythân thể chẳng còn xa lạ gì với nhau nhưng cô vẫn đỏ mặt, làm bộ giậntrừng anh một cái: “Không được nhìn nữa!” Anh bật cười, giọng nghe ngai ngái sau giấc ngủ. Cô lờ anh, đi thẳng xuống lầu. Cuộc sống hai ngườichính là như thế, không cần phải tận lực tung hứng, cũng chẳng phải cốra vẻ lạnh lùng với nhau, chỉ cần chân thật là chính mình. Một năm vẫncó ba trăm sáu mươi lăm ngày, một ngày vẫn có hai mươi bốn giờ, nhưngmỗi phút giây đi qua lại chẳng hề giống nhau, cứ như rượu càng ủ lâucàng thơm, vừa bước vào cửa người ta đã có thể ngửi thấy mùi hươngthoang thoảng của nó vậy.
Hôm nay là thứ bảy, cô được nghỉ, rất tự nhiên anh cũng sẽ ở nhà. Côkhe khẽ bật cười, trông anh như một cái đuôi vậy. Màn đêm sắp kéo xuống, ánh trời chiều yếu ớt lấp ló, dường như muốn nán lại nhân gian thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/3248037/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.