Cô sống xa mẹ, thường thì cả năm hai mẹ con gặp nhau không quá một hailần. Vì thế cho nên ngay từ thời đi học, cô đã lập ra một ước định bấtthành văn: mỗi cuối tuần đều đánh một cuộc điện thoại thật dài về nhà.Một mặt là hai mẹ con có thể an ủi lẫn nhau mỗi khi kể lể nỗi khổ nhớnhung, mặt khác cũng tiện cống hiến chút đỉnh cho ngành điện tín củaTrung Quốc, mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc đóng góp cho sự tăngtrưởng của nền kinh tế quốc dân không phẩy không không… không mấy phầntrăm, cũng đâu phải là nhỏ…
Hôm naytrong điện thoại, mẹ cô càng thao thao bất tuyệt như nước Hoàng Hà.Trước đây mỗi lần nghe đến câu này – mà thực sự thì cô đã nghe nhiều lần lắm rồi – tai cô tự động sinh ra một lớp màng lọc, vô thức bỏ qua nó;nhưng hôm nay hành động của mẹ khiến cô không thể dùng câu nào khác đểhình dung nữa. Chốt lại thì, chuyện mẹ cô nói cũng chỉ xoay quanh việcbà quen một người đồng hương, mà người đó lại có một người con trai, tên họ là gì, công tác ở đâu, rồi mẹ đã cho người ta số điện thoại của côđể có dịp nào tiện thì liên lạc… Đích thị là biến tướng của việc xem mắt mà!
Triệu Tử Mặc đau đầu nhất chính là vì vụ này. Từ khi cô mới ra trường xong, mẹ cô đã bắt đầu hữu tâm hay vô ý khơi gợi đến đề tài đó, cho tới năm nay thìcái quyết tâm “không đạt mục đích thề không bỏ qua” của bà đã cực rõrồi. Nhưng loại chuyện này cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/129152/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.