Trầy trật mãi mới giải quyết xong vụ của ông khách người Đức, cô mở xấp hóađơn đặt hàng ra cầm lấy tiền thưởng, lòng cực kỳ phấn chấn. Sau khi gọiđiện về nghe mẹ nói thao thao một hồi, nỗi nhớ trong lòng mới có chútnguôi ngoai. Cô thầm nghĩ, phải về nhà sơm sớm mua chút đồ gì đó ngonngon ủy lạo mình mới được. Tử Mặc thuộc tuýp con gái thành thị hiện đại, nhưng vẫn biết nấu ăn, hơn nữa do khẩu vị của miền Bắc nặng hơn miềnNam nên cô cũng không thích đi ăn ở ngoài. “Mỗi ngày làm thêm giờ toànphải ăn vội ăn vàng mấy thứ thức ăn nhanh, nhưng hôm nay thì khác – hômnay tâm trạng mình rất vui, tí nữa về sẽ xuống bếp nấu mấy món quêhương, haha, mới nghĩ đến đó thôi đã thấy thèm nhỏ nước miếng rồi!”
Thị trấn nhỏ quê cô, sông nước mênh mang, nên dĩ nhiên trên bàn ăn không thể thiếumón cá. Cha cô rành nhất ngón nướng cá, món sở trường của ông là canh cá trích nấu cùng chân giò hun khói, nấm hương, và đậu hũ. Cứ chiên sơ cáqua dầu sôi, sau đó bỏ gừng và thêm chút rượu vàng (đặc sản truyền thống của Giang Nam, còn được gọi là rượu gia vị),đổ thêm nước sôi vào, chặt chân giò hun khói và xắt nhỏ nấm hương ra rồi dùng lửa nhỏ nấu cho đếnkhi canh có màu trắng đục như sữa, sau đó mới cho đậu hũ vào. Lúc bắcnồi ra lại cho thêm chút hành lá. Nhìn nồi canh xanh xanh đỏ đỏ trắngtrắng, trọn hương vẹn sắc, sẽ khiến người ta không kềm được nước miếng.Mỗi lần cha nấu món này, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/129151/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.