Tan việc thật sớm, cô đi mua đủ mọi nguyên liệu, về nhà rửa cá thật kỹ rồiđem chiên lên. Sau khi đặt nồi cá lên bếp chưng trên lửa nhỏ, cô xử lýnốt mớ chân giò, nấm hương. Lúc đại công cáo thành thì trời đã nhá nhemtối rồi. Ngẩng đầu nhìn con số đang chỉ trên đồng hồ, cô liền vội vãphóng ra cửa.
Vừa khẽ đẩycửa vào một cái là anh đã thấy ngay, liền om sòm: “Cuối cùng thì cũngtới. Em không coi mấy giờ rồi à, làm anh tưởng em mất tích rồi chứ!”Càng ngày anh càng trẻ con, không biết con người trầm tĩnh lãnh đạm thuở ban đầu gặp gỡ đã biến đâu mất tiêu rồi. Cô đảo mắt nhìn trần nhà, háyanh một cái rồi dúi vào tay anh chiếc bình giữ nhiệt: “Chết đói thìthôi, dù gì thì dân số Trung Quốc cũng quá đông rồi, bớt đi một ngườicũng chả sao!” Anh vừa mở bình ra, vừa lườm cô: “ Muốn anh biến chokhuất mắt phải không, mong anh chết đến vậy cơ à!” Mùi thơm lan tỏa ratứ phía, khiến người ta thèm chảy nước miếng. Anh dốc bình canh cá lênlàm vài ngụm to rồi mới nói: “Cứ yên tâm 100%, họa càng nhiều thì anhcàng sống lâu”
Cô bật cười, nhưng nghĩ đang ở trong bệnh viện mà lại nhắc đến chuyện sống chết thìkhông tốt, nên vội chuyển đề tài: “Để múc vào bát hẵng uống!” Anh nghelời, đưa bình cho cô, múc vào bát xong xuôi rồi cô mới đưa lại cho anh.Toàn bộ hoa trong căn phòng này đã được thay bằng những bông tươi mớinhất, nhưng gần đầu giường anh lại cắm một bó hoa đã khô héo, mùi thơmtựa có tựa không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-chi-la-thoang-qua/129153/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.