Vẫn chưa có một manh mối nào trong chuyện với Ôn Chiêu, Vưu Dục đã lại bắt đầu đợt giới thiệu thứ hai, đồng thời nhiều lần cam đoan trong điện thoại. Rằng thì lần này tuyệt đối không phải trai thẳng, thề sống thề chết với anh. Văn Phi Khanh bị quấy rối bằng đủ thứ tin nhắn rồi tin thoại, bị buộc rơi vào đường nên cũng chỉ đành phải nghe lời Vưu Dục, sửa soạn cho đẹp đẽ chút rồi chờ bạn mình đến đón.
“Ding dongg ~ “
Đang lúc Văn Phi Khanh vuốt tóc thì chuông cửa vang lên, đi qua mở cửa, Vưu Dục đang đứng ở ngoài cửa, mặc một cái áo len mỏng dính, vừa nhìn thấy Văn Phi Khanh đã có hơi sững sờ.
Văn Phi Khanh thấy hơi khó hiểu: “Làm sao vậy? “
Vưu Dục nhìn anh từ trên xuống dưới, lắc đầu, sau khi đi vào tiện tay cài cửa lại, tự hắn đi về phía phòng ngủ, còn vừa nói: “Mày mặc bộ này không ổn! Để tao phối đồ cho!”
Văn Phi Khanh mặc đồ đơn giản, khoác áo khoác màu xám cúi đầu nhìn chính mình, không hiểu sao thấy không ổn ở chỗ nào. Cũng chả phải anh ;à anh tự luyến, nhưng với gương mặt, vóc người và tỉ lệ của người, mặc cái gì đều cũng như là giá treo đồ di động, là kiểu người mà có trùm bao bố lên thì vẫn mặc đẹp như thường.
Văn Phi Khanh đứng ở phòng ngủ nhìn Vưu Dục cứ chọn tới chọn lui trong tủ quần áo, mấy phút sau đó mang nụ cười thỏa mãn xoay người lại, trong tay ôm mấy bộ quần áo.
“Đây! Cái quần bó màu đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-lam-gi-sau-khi-chia-tay/247427/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.