Khi tôi cố lết cái xác với tâm hồn chứa nhiều suy tư phiền muộn về tới phòng ngủ. Thầy đã chờ tôi ở nhà từ lúc nào rồi! Bữa nay thật lạ, ổng đi làm về lại ra ngoài ban công nằm dài trên ghế, đưa tay gác trán suy nghĩ về 1 nơi xa xăm nào đó. Bỗng điện thoại của thầy ở trên bàn kính bên cạnh reo lên. Sau khi nghe người ta thông báo xong về 1 chuyện gì có vẻ rất nghiêm trọng, thầy hốt hoảng:
- Hả, Mất rồi sao? Tôi biết rồi, tôi sẽ thu xếp. Cám ơn cậu nhiều!
Thầy cúp máy rồi tôi lại nghe thấy tiếng ổng thở dài tiếc nuối. Cả người toát ra vẻ mất mát và buồn trĩu vô cùng nặng nề. Khiến tôi nép người sau cánh cửa mà tâm trạng đã không tốt, trông thấy ổng cô đơn, buồn phiền thế này càng trở nên bi sầu hơn. Thầy nói mất là mất cái gì ta? Các dự án hay nhà đầu tư như lời chị Như nói. Chả lẽ ba chị ấy đang âm thầm ra tay rồi sao? Tôi đau khổ xoè 2 bàn tay trắng của mình ra vì không thể giúp gì được cho thầy, cảm giác đau đớn bất lực không thể tả thành lời. Con Thanh nói đúng: ”Nghèo không phải cái tội. Cái tội là nhà tớ không giàu.” Nghĩ tới ba mẹ mình tôi lại càng thấy oải chè đậu. Ba vợ người ta có thể giúp con rể tiến xa lên tới đỉnh, còn ba tôi lại báo hại con rể mình lùi thêm vài bước. Hỏi sao không rầu không chán cho được!
Thầy đứng lên và định bụng đi vào nhà, nhưng quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nen-goi-anh-la-thay-hay-chong/1722360/chuong-65.html