Vương Thiên Ân dường như đã mất hết kiên nhẫn, hắn cố gắng không để bản thân mình sinh ra cảm xúc kích động trước đám vệ sĩ kia, nhưng khi vừa định đứng lên, một đám người đã nhanh chóng bước tới chặn lại...
"Vương thiếu, thật thứ lỗi chúng tôi thất lễ, trong bản cam kết chúng tôi nhận được từ chủ tịch, điều khoản thứ ba trong số năm điều khoản, ba tiếng trước khi lên máy bay, ngoại trừ Uyển tiểu thư kia tới đây gặp ngài, nếu không, ngài sẽ không được bước ra khỏi đây dù chỉ là nửa bước!"
Vương Thiên Ân thoáng ngạc nhiên, vội giật lấy tấm giấy chăm chú đọc thật kĩ...
Chết tiệt!
Hắn thật không thể tin được trước đó trên bản cam kết còn có điều khoản này?
Vương Thiên Ân nghiến răng, bấu mạnh vào bản cam kết, quay lưng liền bất cần vứt nó bay đi, một tên vệ sĩ nhanh chân chạy đến nhặt lên.
Vương Thiên Ân cười khẩy.
Chỉ trách bản thân khinh suất, giờ phút này có muốn nuốt lời cũng đã muộn.
Vương Thiên Ân ngồi xuống bàn, hai tay đen xen vào nhau, đôi mắt phượng dần khép lại...
Tiểu Uyển... Em đang ở đâu? Tại sao còn chưa tới?
Bản cam kết giấy trắng mực đen, rõ ràng dấu vân tay được ấn bằng mực đỏ trên đó là của hắn, bên cạnh còn có cả dấu vân tay của Vương Sâm.
Cả hai mỗi người giữ một bản nên hắn không phục cũng đành phải chấp nhận.
Vương Thiên Ân nghiến răng, đúng là hắn đã xem thường tác phong làm việc của ba hắn quá rồi.
Giờ phút này, ngoại trừ chờ đợi ra, hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nay-vuong-ac-thieu-cho-lam-loan/1099179/chuong-166.html